“Vân Thùy nói thẳng với bố, nó thích Diệc Phàm rồi sao?” Bà Phó vô cùng ngạc nhiên.
Phó Hoằng Khôn dừng lại một chút, nóng nảy nói: “Không cần nói thẳng, bổ nhìn ra được, đứa trẻ Vận Thùy này thích Diệc Phàm nhà chúng ta. Nếu không phải vì Diệc Phàm, Vân Thùy sẽ không đồng ý mối hôn sự này”.
“Thế thì bố không cần lo lắng, chỉ cần là một bên có tình cảm, chuyện hôn sự này sớm muốn gì cũng thành. Hơn nữa, có lẽ hạng mục của cô Tần đó thật sự có giá trị đầu tư không? Diệc Phàm nhìn trúng thật sự chỉ là lợi ích của hạng mục đó. Bố, Diệc Phàm không phải là đứa trẻ hồ đồ, sẽ không làm ra những chuyện không có lí trí” Bà Phó lên tiếng bênh vực Phó Diệc Phàm.
Bà ta không muốn hai cụ cháu vì chuyện của hai người phụ nữ mà cãi nhau.
“Bố cảm thấy con bé Tần Sơ Hạ đó giống y hệt bố nó, không tin tưởng được, chỉ sợ Diệc Phàm bị lừa” Phó Hoằng Khôn tâm ý sâu xa nói.
“Có điều, bổ nhắc tới Tần Vũ Bảo, ngược lại còn cảm thấy chuyện này nói ra rất trùng hợp. Bố thấy Vân Thùy vừa ý, Tần Vũ Bảo liền trở thành cha kể của Vân Thùy. Vả lại, con nghe nói, năm đó nhờ có sự giúp đỡ của Tần Vũ Bảo mới có thể giúp Kỳ Anh và Quận Tiêu có con. Bố nói xem, lần. này Tần Vũ Bảo sẽ có mục đích gì không?” Bà Phó nghĩ nhiều mà nói.
Phó Hoằng Khôn chau mày, bất mãn nói: “Tân Vũ Bảo có phải người âm thầm điều tra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810651/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.