Chương trước
Chương sau
“Vân Thùy nói thẳng với bố, nó thích Diệc Phàm rồi sao?” Bà Phó vô cùng ngạc nhiên.
Phó Hoằng Khôn dừng lại một chút, nóng nảy nói: “Không cần nói thẳng, bổ nhìn ra được, đứa trẻ Vận Thùy này thích Diệc Phàm nhà chúng ta. Nếu không phải vì Diệc Phàm, Vân Thùy sẽ không đồng ý mối hôn sự này”.
“Thế thì bố không cần lo lắng, chỉ cần là một bên có tình cảm, chuyện hôn sự này sớm muốn gì cũng thành. Hơn nữa, có lẽ hạng mục của cô Tần đó thật sự có giá trị đầu tư không? Diệc Phàm nhìn trúng thật sự chỉ là lợi ích của hạng mục đó. Bố, Diệc Phàm không phải là đứa trẻ hồ đồ, sẽ không làm ra những chuyện không có lí trí” Bà Phó lên tiếng bênh vực Phó Diệc Phàm.
Bà ta không muốn hai cụ cháu vì chuyện của hai người phụ nữ mà cãi nhau.
“Bố cảm thấy con bé Tần Sơ Hạ đó giống y hệt bố nó, không tin tưởng được, chỉ sợ Diệc Phàm bị lừa” Phó Hoằng Khôn tâm ý sâu xa nói.
“Có điều, bổ nhắc tới Tần Vũ Bảo, ngược lại còn cảm thấy chuyện này nói ra rất trùng hợp. Bố thấy Vân Thùy vừa ý, Tần Vũ Bảo liền trở thành cha kể của Vân Thùy. Vả lại, con nghe nói, năm đó nhờ có sự giúp đỡ của Tần Vũ Bảo mới có thể giúp Kỳ Anh và Quận Tiêu có con. Bố nói xem, lần. này Tần Vũ Bảo sẽ có mục đích gì không?” Bà Phó nghĩ nhiều mà nói.
Phó Hoằng Khôn chau mày, bất mãn nói: “Tân Vũ Bảo có phải người âm thầm điều tra chuyện của Mộc Miên, chỉ có người không có ý tốt mới điều tra chuyện của Mộc Miên. Con nhóc Tần Sơ Hạ đó cũng có điều tra”.
“Bố, ý của bố là, bất kể là Tần Vũ Bảo hay Tân Sơ Hạ, bọn họ tiếp cận Diệc Phàm đều là nhằm vào Mộc Miên sao?” Bà Phó bỗng nhiên ngộ ra.
Phó Hoằng Khôn gật đầu nói: “Tần Vũ Bảo và Tần Sơ Hạ đều là người trong cuộc, bố không thể không nghi ngờ họ, đặc biệt là con bé Tần Sơ Hạ tiếp cận Diệc Phàm có phải là có mục đích khác không?
“Đợi qua vài ngày nữa, con nói chuyện lại với Diệc Phàm” Bà Phó tiếp lời.
Phó Hoằng Khôn đành gật đầu.
Mặt khác.
Tần Sơ Hạ từ hiên nhà đi ra, lúc cô gọi nữ giúp việc dẫn cô đi chào hỏi chủ nhân của trang viên lớn này, Phó Hoằng Khôn, thì tình cờ gặp Phó Diệc Phàm từ chỗ Phó Hoằng Khôn đi ra.
Cô chủ động chạy đến chào hỏi: “Này, Phó Diệc Phàm, chào buổi sáng!”
Phó Diệc Phàm dừng bước, nhìn Tần Sơ Hạ đang chạy về phía mình, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Vừa ăn xong rồi, nhà anh phục vụ thật tốt. Tôi vừa tỉnh dậy, người giúp việc nhà anh đã bưng đồ ăn sáng vào phòng rồi” Tần Sơ Hạ cười cười, dừng một chút lại nói: “Tôi định đi chào hỏi ông cố anh, dù gì ngủ ở đây một đêm, làm phiền đến ông cụ rồi”
Vốn dĩ cố định ngủ nướng một giấc thật thoải mái, dù sao tối hôm qua ngủ trễ như vậy. Thế nhưng đây là nhà của người ta, cô không thể tùy ý như ở nhà mình được, vì vậy cô bèn dùng điện thoại đặt báo thức cho mình.
Nhìn vào quầng thâm mắt, dậy thật là sớm.
Lúc này Phó Diệc Phàm lại lạnh nhạt nói: “Cô không cần đi nữa”
“Hả?” Tần Sơ Hạ không hiểu, thấy gương mặt không biểu cảm của Phó Diệc Phàm, không nhin được hỏi thêm một câu: “Anh cãi nhau với ông cố anh rồi?”
“Không có” Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Nhưng Tân Sơ Hạ nhìn một cái liền thấu tâm tư của Phó Diệc Phàm, trêu anh: “Anh chắc không phải là lại bị ông cố ép hôn nữa chứ?”
Đối với cậu chủ nhỏ nhà họ Phó sinh ra đã ngậm thìa vàng, không lo ăn mặc này mà nói, chỉ có loại chuyện hôn ước này mới có thể trói buộc được anh, nếu không lần thứ hai gặp nhau, anh cũng sẽ không liều lĩnh mà để cô giả mạo bạn gái rồi dẫn về..
Còn tự cho mình thông minh mà nghĩ rằng cô là người Việm Phù, nghe không hiểu quốc ngữ, may mà sau khi xong chuyện cũng không có việc gì xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.