Tống Vân Thùy cười: “Anh tìm nhầm nơi rồi, đã rất lâu rồi cô ấy không trở về ngôi nhà này. Anh nên tới khu nhà ở của cô ấy mà tìm”.
Phó Diệc Phàm thấy Tống Vân Thùy không giống như là đang nói đùa, rõ ràng là Tống Vân Thùy cũng không biết chuyện Tân Sơ Hạ đang bị nhốt.
“Cô ấy đang ở ngay trong căn biệt thự, bị bố của mình nhất trên gác xép đấy” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Nụ cười của Tống Vân Thùy cứng đờ, kinh ngạc nói: “Bị nhốt sao?”
“Nếu như tiện đường, cô Tống có thể thả Tần Sơ Hạ ra khỏi gác xép được không, tôi tìm cô ấy có chuyện gấp” Phó Diệc Phàm hơi thấp cúi đầu, lịch sự mà không kém phần phong độ hỏi dò.
Tống Vân Thùy mím mím môi đỏ, lại há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi.
Mẹ nói với cô ta rằng Tần Sơ Hạ vì cố ý chọc giận mẹ con bọn họ, nên mới quyến rũ Phó Diệc Phàm.
Hiện tại Phó Diệc Phàm lại vội tìm đến cửa như vậy, rất khó không khiến người ta nghi ngờ rằng Phó Diệc Phàm tám đến chín trên mười phần là đã cắn câu của Tần Sơ Hạ rồi.
Đàn ông trên đời này đều ngu như vậy sao?
“Anh cho rằng, tại sao Tần Sơ Hạ lại năm lần bảy lượt muốn tiếp cận anh như vậy?” Bỗng nhiên Tổng Vân Thùy lạnh lùng hỏi.
Phó Diệc Phàm nghe được có chút không hiểu, thế nhưng trong lúc nhất thời không thể trả lời được.
Trong ấn tượng của anh, chuyện anh gặp gỡ Tần Sơ Hạ chỉ là bất ngờ, chỉ đến thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810639/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.