“Nếu con không muốn bị bố sai người bắt về, tốt nhất con nên ngoan ngoãn trở về ngay” Tần Vũ Bảo mắng xong thì cúp điện thoại.
Tần Sơ Hạ đặt điện thoại xuống, nhìn cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, không nói nên lời đành thở dài.
Sau đó cô lái xe trở về biệt thự của nhà họ Tân.
Vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Tổng Thiên Thanh lấy khăn giấy lau nước mắt, Tần Vũ Bảo đứng bên cạnh Tống Thiên Thanh với vẻ mặt đầy tức giận.
Không thấy bóng dáng của Tống Vân Thùy ở nhà, Tần Sơ Hạ thật sự không thể đoán được Tống Thiên Thanh đang âm mưu gì trong đầu.
“Từ hôm nay, phải ở nhà không được bước chân ra ngoài nửa bước” Tần Vũ Bảo nghiêm túc nói.
Bỗng Tân Sơ Hạ trợn to hai mắt không tin, hỏi: "Tại sao?"
“Tại sao?” Tần Vũ Bảo hơi nheo lại đôi mắt đen, nhíu mày nói: “Vì để Thiên Thanh ly hôn với bố và trả thù Vân Thùy, nên con đã trơ trẽn dụ dỗ Phó Diệc Phàm sao? Sơ Hạ, cái loại chuyện này, không phải là chuyện một đứa con gái nên làm?".
“Hóa ra là nói với con chuyện này. Bây giờ bố nói xong thì con đi đây” Tần Sơ Hạ lười giải thích với Tần Vũ Bảo.
Cô quay lưng bỏ đi. Tần Vũ Bảo ra lệnh: "Đi, đưa cô chủ lên trên phòng ở gác xép"
"Cái gì?"
Trước khi Tần Sơ Hạ kịp thời phản ứng lại, cơ thể của cô đã bị hai nam vệ sĩ vạm vỡ từ ngoài nhà đi vào nhấc bổng lên.
"Bố, bố không thể làm thế này. Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810633/chuong-1008.html