Chương trước
Chương sau

“Tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, sau đó coi như anh nợ tôi một ân tình, dù trả cũng không xong” Tần Sơ Hạ cười nói.
Phó Diệc Phàm ngay lập tức hỏi lại: “Tôi nợ cô ân tình, chẳng lẽ không phải tôi nên mời cô ăn cơm hay sao?”
“Nếu anh đã nói như thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa” Tần Sơ Hạ nghiêm túc đáp.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới phản ứng lại, nhận ra mình bị Tần Sơ Hạ cài bẫy: “Cô đây là là đào hố sẵn cho tôi nhảy xuống sao?”
“Cuối cùng anh cũng bị tôi chơi lại một vố. Điều này chứng tỏ tôi so với anh không hề ngốc, hiểu không?" Tần Sơ Hạ dương dương tự đắc đứng lên: “Vậy việc này cứ quyết định vậy đi. Nếu như hôm nay anh không rảnh thì hôm khác mời tôi ăn cơm cũng được. Được rồi không quấy rầy anh làm việc nữa”.
Tân Sơ Hạ hào hứng nói xong lập tức ngắt điện thoại, không để cho Phó Diệc Phàm kịp cơ hội lật ngược tình thế.
Lúc này Phó Diệc Phàm nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, đột nhiên trong lòng nghĩ tới một việc.
Nếu không phải Tần Sơ Hạ tìm tới anh, anh cũng không biết được nguồn gốc sâu xa bố anh. mua đất núi ở Hải Vân.
Nói đi lại nói lại, sao bố anh lại mua những mảnh núi sâu ở Hải Vân.
Nếu nói để cho mẹ nghỉ dưỡng thì cũng không cần mua nhiều đất rừng đến thế.
Trừ phi...
Mộc Miên chưa chết, Mộc Miên ở đó cùng với Lang Khiểu Nhật?
Bố chỉ có thể làm như vậy để giấu mọi người bảo vệ Mộc Miên được an toàn.
Phó Diệc Phàm chỉ dám phỏng đoán trong lòng như vậy, không dám khẳng định trăm phần trăm.
Bên kia, Tần Sơ Hạ đang chuẩn bị cho chuyến đi tới Hải Vân thu hái thảo mộc.
Bất kể thể nào cô phải hoàn thành xong chuyện này.
Ngay lúc cô rời khỏi khu nhà, vừa đến cổng lớn dưới lầu thì không ngờ lại gặp mẹ của Tổng Vân Thùy Tống Thiên Thanh.
Sắc mặt Tổng Thiên Thanh hơi tiều tụy, ánh mắt nhìn qua có vẻ trống rỗng, dường như mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc.
Không đợi Tổng Thiên Thanh lên tiếng, Tần Sơ Hạ đã hỏi: “Dì tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Sơ Hạ, con có thể chia tay Phó Diệc Phàm được không?” Tống Thiên Thanh giọng nói khàn khàn.
Tần Sơ Hạ sững người, nhìn Tổng Thiên Thanh dở khóc dở cười. Đây là lần thứ mấy rồi?
Vì một chuyện hoang đường vớ vẩn mà có thể nói Tổng Thiên Thanh đã “một khóc hai nháo ba treo cổ” trước mặt cô.
“Vân Thùy nhà dì thật lòng thích Phó Diệc Phàm” Tổng Thiên Thanh nói thêm.
Tần Sơ Hạ tức giận hỏi lại: “Con gái dì thích ai thì có liên quan gì tới tôi?”
Sơ Hạ, con có thể đừng tranh giành với Vân Thùy được không? Con chia tay Phó Diệc Phàm đi được không? Dì cũng nhìn ra được là con không thích Phó Diệc Phàm” Tổng Thiên Thanh giải thích.
Tần Sơ Hạ rút điện thoại từ trong túi ra nhìn thời gian, nhíu mày nói: “Dì à, Tống Vân Thùy và Phó Diệc Phàm không hợp nhau, dì đừng cưỡng cầu nữa”
“Sơ Hạ, dì xin lỗi con được không? Chỉ cần con chia tay với Phó Diệc Phàm, trả lại cho Vân Thùy nhà dì thì con muốn dì làm gì cũng được.” Tổng Thiên Thanh khẩn cầu nói.
Nghe những lời này Tân Sơ Hạ có chút chán ghét. Một lần thì cũng thôi đi, Tổng Thiên Thanh lại dùng chiêu này.
“Những lời này tôi nghe chán rồi, dì có thể đừng làm phiền tôi nữa được không? Nhà của tôi cũng đã đưa cho dì rồi, dì còn cầu xin tôi nữa, có phải là hơi quá đáng không?" Tần Sơ Hạ tức giận lạnh lùng đáp.
Tống Thiên Thanh thấp giọng nói: “Nếu như con có thể thành toàn cho Vân Thùy nhà dì với Phó Diệc Phàm, dì sẽ ly hôn với bố con”
“Dì nói sao?” Tần Sơ Hạ giật mình.
Tổng Thiên Thanh khó khăn nói tiếp: “Lời này dì nói được làm được, chỉ cần Sơ Hạ con thành toàn cho tình yêu của Vân Thùy, dì sẽ ly hôn với bố con”.
Là một người mẹ, vì con gái mà có thể hi sinh chính hạnh phúc của bản thân.
Tần Sơ Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không những muốn dì ly hôn với bố, mà còn muốn dì dẫn theo con gái dì tránh xa bố tôi càng xa càng tốt. Điều này dì có làm được không?”
“Có thể, dì làm được” Tống Thiên Thanh thề thốt.
Tần Sơ Hạ nghĩ ngợi một hồi rồi mới trả lời: “Vậy trước hết dì hãy làm thủ tục ly hôn đi, sau đó mang con gái dì đi ra khỏi nhà tôi, đến lúc đói tôi và Phó Diệc Phàm sẽ không còn dính líu gì nữa”.
“Được, dì lập tức về làm thủ tục ly hôn. Sơ Hạ dì mong con giữ lời” Vẻ mặt Tổng Thiên Thanh khó nén được tươi cười.
Cô không đáp lại mà lập tức xoay người đi.
Tần Sơ Hạ nhìn bóng lưng Tống Thiên Thanh, trong lòng có chút ghen tị với Tống Vân Thùy, có mẹ che chở thật tốt biết bao.
Nếu như Phó Diệc Phàm có năng lực giúp cô thoát khỏi tay người xấu như vậy anh cũng có năng lực đối phó với bố cô.
Chỉ cần hai mẹ con Tống
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.