“Tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, sau đó coi như anh nợ tôi một ân tình, dù trả cũng không xong” Tần Sơ Hạ cười nói.
Phó Diệc Phàm ngay lập tức hỏi lại: “Tôi nợ cô ân tình, chẳng lẽ không phải tôi nên mời cô ăn cơm hay sao?”
“Nếu anh đã nói như thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa” Tần Sơ Hạ nghiêm túc đáp.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới phản ứng lại, nhận ra mình bị Tần Sơ Hạ cài bẫy: “Cô đây là là đào hố sẵn cho tôi nhảy xuống sao?”
“Cuối cùng anh cũng bị tôi chơi lại một vố. Điều này chứng tỏ tôi so với anh không hề ngốc, hiểu không?" Tần Sơ Hạ dương dương tự đắc đứng lên: “Vậy việc này cứ quyết định vậy đi. Nếu như hôm nay anh không rảnh thì hôm khác mời tôi ăn cơm cũng được. Được rồi không quấy rầy anh làm việc nữa”.
Tân Sơ Hạ hào hứng nói xong lập tức ngắt điện thoại, không để cho Phó Diệc Phàm kịp cơ hội lật ngược tình thế.
Lúc này Phó Diệc Phàm nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, đột nhiên trong lòng nghĩ tới một việc.
Nếu không phải Tần Sơ Hạ tìm tới anh, anh cũng không biết được nguồn gốc sâu xa bố anh. mua đất núi ở Hải Vân.
Nói đi lại nói lại, sao bố anh lại mua những mảnh núi sâu ở Hải Vân.
Nếu nói để cho mẹ nghỉ dưỡng thì cũng không cần mua nhiều đất rừng đến thế.
Trừ phi...
Mộc Miên chưa chết, Mộc Miên ở đó cùng với Lang Khiểu Nhật?
Bố chỉ có thể làm như vậy để giấu mọi người bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810614/chuong-989.html