Nhiên Hoàng Minh hơi không kịp phòng bị, nghẹn họng: “Cái, cái gì?”
“Cháu vẫn luôn cảm thấy, Mộc Miên chưa chết” Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.
Nhiên Hoàng Minh vô thức nuốt nước bọt, phản bác: “Cậu biết cháu với Mộc Miên là anh em tình thâm, đã lâu như vậy rồi mà cháu vẫn đau buồn về sự ra đi của con bé”
Nhưng, lúc Phó Diệc Phàm nhìn thẳng vào mắt Nhiên Hoàng Minh, ông ta lại vô thức né tránh.
Phó Diệc Phàm tựa như đã nhìn thấy điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt anh đã có một chút biến đổi mà người ta không phát hiện ra.
Nhiên Hoàng Minh chủ động chuyển chủ đề, cảm khái từ tận đáy lòng: “Diệc Phàm, bố cháu đã dùng thể lực của mình để mở cho cháu một con đường thuận lợi, bằng phẳng không có trở ngại gì. Nhưng, ông ấy đang dùng mạng sống của mình để bảo vệ em gái cháu và mẹ cháu. Chuyện đến ngày hôm nay, Mộc Miên dùng mạng sống của mình hiến tặng cho người mà con bé yêu vẫn còn tốt hơn là bị giam cầm trong phòng nghiên cứu chế tạo cả đời, sống mà không bằng chết, không phải sao? Diệc Phàm, đây là số mệnh của Mộc Miên”
Phó Diệc Phàm chậm rãi cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Trên mặt anh vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Diệc Phàm, không thể nhìn thấu được tâm tư của đứa cháu trai này nên đành phải không nói gì nữa.
Buổi chiều.
Tần Sơ Hạ đã ký hết một lượt những bảng chi tiêu cần phải ký mà nhân viên tài vụ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810608/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.