“Tôi ư?” Phó Diệc Phàm đang thấy nghi hoặc, khó hiểu thì thấy một cú đấm lao tới.
Anh kéo Tần Sơ Hạ cùng tránh sang bên cạnh một cách nhanh nhạy.
Tần Vũ Bảo vồ phải không khí liền lảo đảo mấy cái.
Tần Sơ Hạ lo lắng Tần Vũ Bảo sẽ vì thế mà ngã liền lập tức lao tới đỡ ông ta.
Chẳng ngờ, Tần Vũ Bảo lại thẳng tay không thương tiếc cho Tần Sơ Hạ một cái tát, “chát” một tiếng.
Đây là điều mà Phó Diệc Phàm không ngờ tới, thậm chí anh còn không kịp ngăn cản Tần Vũ Bảo giáng cái tát đó lên mặt Tần Sơ Hạ.
Anh không ngờ, một người bố lại có thể nhẫn tâm với con gái của mình như vậy.
“Đứa con gái bất hiếu này!”
Tần Vũ Bảo giận dữ quát mắng, lúc Tần Sơ Hạ quay đầu lại, trên gò má trắng nõn của cô đã in hằn năm dấu tay, trông vô cùng chói mắt.
Khóe môi Tần Sơ Hạ run rẩy, đưa tay ôm gò má bỏng rát của mình, ánh mắt chứa đầy vẻ bị thương nhìn Tần Vũ Bảo, chất vấn: “Ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố, vậy tại sao ông lại bắt tôi phải tận hiếu với ông?”
“Tao chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố hả? Mày lớn bằng chừng này chẳng lẽ không phải là do tao nuôi dưỡng sao?” Tân Vũ Bảo giận dữ đến mức trên trán nổi cả gân xanh.
Tần Sơ Hạ không khỏi nức nở, nghẹn ngào nói: “Ngoài việc chu cấp tiền bạc vật chất cho tôi, ông còn cho tôi cái gì nữa? Ông chẳng cho tôi cái gì hết!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810605/chuong-980.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.