Phó Diệc Phàm nói chuyện với Minh Tư Thành xong, lại nói với tài xế La Khiểu Đình: “Để cô Tần xuống xe rồi đi đến khu mộ riêng của nhà họ Phó”
“Vâng” La Khiếu Đình lên tiếng, tiếp tục tập trung lái xe.
Tần Sơ Hạ không nhịn được tò mò hỏi: “Anh đi tưởng niệm ai thế?”
Phó Diệc Phàm liếc Tần Sơ Hạ một cái, lạnh nhạt nói: “Không liên quan gì đến cô”
Tần Sơ Hạ lập tức thức thời im miệng, vừa rồi cô cũng chỉ là tò mò nên mới nhanh miệng lắm lời một câu.
Có lẽ anh đi tưởng niệm cô em gái Mộc Miên.
Đến ngã tư tiếp theo, trước khi Tần Sơ Hạ xuống xe, Phó Diệc Phàm rút trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tần Sơ Hạ nói: "Nếu công chúa liên lạc với cô, làm phiền cô hãy liên lạc với tôi."
Hai tay Tân Sơ Hạ nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua rồi lại ngước mắt nhìn Phó Diệc Phàm, không có ý tốt giả bộ cười: “Công chúa liên lạc với tôi thì có liên quan gì đến anh chứ?”
Hừ, vừa rồi ai bảo anh lạnh nhạt chọc tức cô làm gì, vừa hay bây giờ cô cũng có thể chọc tức lại anh.
“Lúc công chúa liên lạc với cô hẳn là sẽ cầu cứu cô. Mà trừ tôi ra không có ai có thể giúp cô cứu công chúa cả” Vẻ mặt Phó Diệc Phàm nghiêm túc nói.
Nói cho cùng thì cô chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cái gì cũng không hiểu, không nhìn thấy được bất kỳ điều gì.
Vẻ mặt Tần Sơ Hạ hơi sững lại, trái tim nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810577/chuong-952.html