Chương trước
Chương sau
Những lời Tổng Vân Thùy nói khiến cho sắc mặt Phó Diệc Phàm càng thêm khó coi.
Ngay cả Phó Hoằng Khôn cũng không có lời phản bác nào, không biết phải đỡ lời cho chắt trai của mình kiểu gì, dù sao thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt.
Phó Diệc Phàm thấy bộ dạng khó xử của ông cố, vì vậy tóm lấy cổ tay Tân Sơ Hạ, lễ độ nói với những người đang có mặt ở đây: "Cháu và cô ấy đi ra ngoài thương lượng một vài việc riêng trước đã. Ông cố, mọi người cứ ăn bữa sáng trước đi, không cần chờ bọn cháu đâu."
Nói xong, Phó Diệc Phàm túm Tân Sơ Hạ kéo cô ta ra khỏi phòng.
Đi tới một nơi đình cổ xưa, Phó Diệc Phàm thấy xung quanh không có ai bèn buông Tân Sơ Hạ ra.
"Rốt cuộc cô có ý gì vậy hả?" Phó Diệc Phàm không vui nhíu mày.
Tân Sơ Hạ xoa xoa cổ tay chỗ bị anh nắm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trả lời anh: "Vốn dĩ tôi nghĩ anh và Tống Vân Thùy kết hôn cũng không sao, chỉ cần không sinh con là được rồi. Nhưng mà sau đó lại nghĩ làm như vậy hoàn toàn là chuyện không thể nào. Làm sao ai có thể kết hôn mà không sinh con chứ, anh nói có đúng không?"
"Vào điểm chính đi." Giọng điệu của Phó Diệc Phàm lạnh như băng.
Tần Sơ Hạ không nhịn được khoa chân múa tay với anh ấy: "Tôi là vì muốn ngăn cản anh và Tổng Vân Thùy ở bên nhau, không biết tại sao Tống Vân Thùy lại hiểu lầm tôi có con với anh. Tôi nghĩ cứ dứt khoát để cho cô ta hiểu lầm như vậy là xong, như vậy cô ta sẽ không ở bên cạnh anh nữa. Nhưng mà tôi không ngờ là việc hiểu lầm này lại ồn ào lớn chuyện như vậy, đến tại cả người lớn của hai nhà, họ đều cho rằng tôi mang thai con của anh rồi. Cho nên tôi mới không thể không."
Tần Sơ Hạ miệng nói tay nói xong, bày ra vẻ mặt hối lỗi nhìn Phó Diệc Phàm: "Nói ngắn gọn lại thì tôi rất xin lỗi anh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này. Vốn dĩ tôi chỉ muốn khuyên can Tống Vân Thùy rút lui mà thôi."
"Tại sao cô lại phải hy sinh sự trong sạch của chính mình để ngăn cản tôi và Tống Văn Thùy ở bên nhau? Đây mới là điểm quan trọng này" Phó Diệc Phàm cực kỳ bình tĩnh hỏi.
Tân Sơ Hạ sửng sốt một lát, nhất thời không trả lời được câu hỏi của anh.
Cô ta không thể bán đứng bố của mình được.
"Không nói nữa à?" Phó Diệc Phàm hơi nheo mắt lại: "Vậy tôi sẽ đi thú nhận với ông cố là tôi vô tội, nói hai chúng ta hoàn toàn không có gì với nhau cả, còn nói với ông cố tôi muốn kết hôn với Tống Văn Thùy".
Phó Diệc Phàm nói xong, xoay người muốn đi.
Tần Sơ Hạ vội vàng đuổi theo, ngăn cản trước mặt Phó Diệc Phàm: "Anh đã biết chuyện máu của em gái anh cực kỳ đặc biệt chưa?"
"Cô nhằm vào em gái tôi?" Khuôn mặt đẹp trai của Phó Diệc Phàm rất nghiêm túc.
Tần Sơ Hạ giải thích nói: "Tôi thật sự không có hứng thú gì với em gái của anh cả. Lúc đầu điều tra chuyện của em gái anh thật sự chỉ là vì công chúa điện hạ. Mẹ của công chúa điện hạ mắc bệnh, hơn nữa công chúa điện hạ cầu xin tôi, tôi không thể từ chối cô ấy"
"Chuyện của tôi và Tống Vân Thùy có liên quan gì đến em gái tôi?" Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Tần Sơ Hạ nói tiếp: "Anh và Tổng Vân Thùy lấy nhau có thể sinh ra em gái thứ hai của anh."
"Cô đang gián tiếp nói cho tôi biết bố cô có vấn đề?" Phó Diệc Phàm nhạy bén hỏi lại.
Tần Sơ Hạ không chút do dự trả lời: "Sao anh không nghi ngờ Tống Vân Thùy có vấn đề?"
"Tôi cực kỳ rõ ràng ngọn nguồn của Tống Văn Thùy" Phó Diệc Phàm thản nhiên nói.
Tân Sơ Hạ vô cùng đau đầu tự gõ cái đầu gỗ của mình vài cái.
"Cô đã biết bố cô có vấn đề, cho nên cô mới ngăn cản chuyện này không để nó xảy ra?" Phó Diệc Phàm hỏi tiếp.
Tần Sơ Hạ quyết định thổ lộ ra toàn bộ, thẳng thắn nói: "Anh cũng thấy chuyện của em gái mình rồi đó. Anh đã trải qua đau đớn một lần rồi, lẽ nào còn muốn lại trải qua lần thứ hai hay sao? Nếu như Tống Vân Thùy thật sự mang thai đứa con của anh, bố tôi nhất định sẽ nghĩ cách cướp đứa nhỏ của hai người đi. Đến lúc đó, các tập đoàn khác nhất định cũng sẽ nhòm ngó vào bố tôi, cuộc sống sau này của ông ấy chắc chắn không hề dễ dàng chút nào"
"Nói nửa ngày trời, cô là vì bố cô thôi" Phó Diệc Phàm có chút tức quá hóa cười.
"Đương nhiên rồi, tôi không phải vì bố tôi, lẽ nào anh tưởng thật sự vì anh và Tống Vân Thùy chắc" Tần Sơ Hạ bực bội liếc nhìn Phó Diệc Phàm một cái khinh thường: "Nếu không phải là vì bố tôi, còn lâu tôi mới thèm quan tâm anh có muốn lấy Tống Văn Thùy không, có muốn sinh con với cô ta hay không. Chuyện của hai người thật sự chẳng liên quan gì đến tôi cả!"
Phó Diệc Phàm bỗng nhiên thấy có hứng thú đánh giá Tần Sơ Hạ, lơ đãng cười nhẹ.
Tần Sơ Hạ ngước mắt lên, thấy Phó Diệc Phàm đang nhìn chằm chằm mình, theo bản năng cũng cúi đầu nhìn chính mình, hỏi ngược lại: "Tôi có chỗ nào không đúng à? Dù sao những lời cần nói tôi đều đã nói rồi, ngay cả bố tôi cũng bị tôi bán đứng rồi. Nếu như anh vẫn cố chấp muốn lấy Tống Vân Thùy như cũ, vậy tôi cũng chẳng có gì để nói thêm nữa.”
Tân Sơ Hạ nói xong phất tay muốn bỏ đi.
Phó Diệc Phàm gọi cô ta đứng lại: "Muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là về phòng làm việc của tôi rồi. Tôi còn bận đầy việc đây này" Tần Sơ Hạ tức giận nói.
Phó Diệc Phàm hỏi lại: "Cô đâm một bị thóc lớn như vậy mà định bỏ đi như thế à?"
Tần Sơ Hạ xoay người lại, nhìn Phó Diệc Phàm bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Tôi đã nói cho anh tình hình thực tế rồi, anh còn muốn tôi làm gì nữa?"
Phó Diệc Phàm nói tiếp: "Vấn đề bây giờ là cô đã mang thai đứa con của tôi" "Tôi đâu có mang thai đứa con nào của anh đâu." Vẻ mặt Tân Sơ Hạ đau khổ oan ức.
Phó Diệc Phàm khẽ nhún vai: "Nhưng những người trong phòng lại không nghĩ như vậy"
"Anh sẽ không bắt tôi đi giải thích đó chứ? Như thế không được đâu. Nếu như tôi đi giải thích, bố tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi mất." Tần Sơ Hạ chống cự nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.