"Từ khi tôi sinh ra, mỗi bước đi đều đã được trải sẵn, hơn nữa còn rất thuận lợi trôi chảy, cô nghĩ tôi có thể không rảnh ư?" Đột nhiên, Phó Diệc Phàm hàm ý sâu xa cười lạnh.
Tổng Vân Thùy quay đầu nhìn Phó Diệc Phàm, lần đầu tiên nhìn người đàn ông này từ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện anh ấy đẹp trai không thể miêu tả được bằng lời.
Chỉ là bây giờ, chắc là anh ấy đang gặp chuyện buồn gì đó.
"Như vậy không phải tốt lắm à? Thuận buồm xuôi gió, không buồn không lo" Tống Vân Thùy nói xong nhấp một ngụm đồ uống trongly.
Phó Diệc Phàm cười nhạt: "Đúng là không buồn không lo"
Tống Vân Thùy luôn cảm thấy trong lời nói của anh lộ ra một tầng ý tứ khác, nhưng cô ta không đoán ra được.
Chỉ là, bây giờ xem ra, Tổng Vân Thùy cảm thấy Phó Diệc Phàm cũng không khác gì mấy con cháu nhà giàu đời thứ hai cả.
Ăn nhậu chơi bời, nhàn nhã tự do.
Tần Sơ Hạ mang thai, Phó Diệc Phàm vẫn còn ở đây chơi bời với bạn bè, chẳng có chút tinh thần trách nhiệm với gia đình gì cả.
Người đàn ông như vậy, đúng thật là...
Tổng Vân Thùy đứng dậy, mỉm cười: "Anh Phó, tôi khuyên anh nên về nhà sớm thì tốt hơn"
Phó Diệc Phàm ngước mắt nhìn Tống Vân Thùy không hiểu, cô ta chẳng phải là gì của anh, quản anh về sớm hay không về sớm làm gì?
Tống Văn Thùy không trả lời Phó Diệc Phàm mà mang theo thái độ kiêu ngạo đi về phía bạn mình.
"Phi Ưng, tiến triển thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810572/chuong-947.html