"Vân Thùy, mẹ nói với con chuyện này" "Vâng."
"Thật ra đứa bé Sơ Hạ kia là người rất tốt, con bé bên ngoài thì ăn nói chua ngon nhưng rất mềm lòng. Sau này ở nhà, nếu con bé tìm con gây phiền phức thì con cứ nhường nó chút. Dù sao cũng là người một nhà" Tống Thiên Thanh nói tiếp.
Thật ra bà ta hiểu rõ trong lòng, từ lần bà ta quỳ xuống cầu xin Sơ Hạ đừng tranh giành đàn ông với con gái mình, bà ta đã nhận ra Sơ Hạ là một cô gái dễ mềm lòng.
Tổng Vân Thùy gật đầu coi như đã đồng ý.
Sau khi hai người lên xe, trên đường ra sân bay, Tống Thiên Thanh lại nhắc đến chuyện của Phó Diệc Phàm:
"Vân Thùy, nhà họ Phó bên kia gửi tin tới, nói là quyết định để bố mẹ hai bên gặp nhau vào tuần sau"
"Gặp mặt? Gặp mặt gì ạ?" Tống Văn Thùy kinh ngạc hỏi.
Tống Thiên Thanh mỉm cười: "Bà nội Phó Diệc Phàm nói bà ấy đưa tài liệu của con cho bố mẹ của Phó Diệc Phàm xem, bố mẹ bên ấy cũng rất hài lòng với con. Bọn họ muốn gặp mặt con một lần, sao có tiện thể bàn bạc với mẹ về chuyện đính hôn"
"Không phải đầu mẹ, giữa con và Phó Diệc Phàm không hề có ý gì đâu. Mọi người không thể như vậy được."
"Vân Thùy, mẹ thấy con thích thằng bé Phó Diệc Phàm kia. Ánh mắt con không lừa được mẹ đầu." Tống Thiên Thanh ý tứ sâu xa ngắt lời Tống Vân Thùy.
Tống Văn Thùy hơi xấu hổ, hoàn toàn không biết làm thế nào để giải thích chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810570/chuong-945.html