Chỗ ngồi trống không, đã không thấy bóng dáng Nhiền Mộc Miên từ lâu.
Minh Tự Thành không biết Nhiên Mộc Miên đã rời đi lúc nào, nhưng anh nhìn chỗ ngồi trống không đó, trong lòng không những có sự hốt hoảng không thể giải thích, mà còn lo lắng dữ dội.
Bởi vì lo cho cô sẽ gặp chuyện, anh bắt đầu đứng ngồi không yên. Minh Tư Thành cau mày, tháo tai nghe, đột nhiên đứng dậy.
Bốn người đồng đội bên cạnh đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
“Vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, cậu không thể đi”.
“Đúng vậy, đây là thời cơ cuối cùng rồi”.
“Lỡ như bọn họ khôi phục hệ thống, tấn công lại chúng ta thì phải làm sao?"
“Cậu là chủ lực, cậu thực sự không thể rời đi. Nếu như lần này có thể giành quán quân, chúng ta sẽ có tiền thưởng to. Đây là thứ mọi người chờ đợi rất lâu rồi”.
Khi thấy Minh Tư Thành nhân mày, nắm chặt tay quyết tâm rút lui khỏi trận đấu, đột nhiên một tiếng loa lớn vang lên trên khán đài.
"Sư phụ, cố lên!” Giọng nói của Nhiên Mộc Miên vang lên khắp phòng thi đấu.
Minh Tư Thành hướng về phía âm thanh, chỉ thấy Nh a Mộc Miên đứng sau khán đài, trong tay cầm một chiếc loa to, không ngừng vẫy tay với anh.
Nhìn thấy Nhiên Mộc Miên bình yên vô sự đứng đó, cuối cùng Minh Tư Thành cũng buông lỏng nắm đấm, yên tâm ngồi trước máy tính, đeo tai nghe vào một lần nữa.
Trong những giây cuối cùng, đối thủ đã khôi phục hệ thống, bắt đầu vừa khôi phục, vừa phòng thủ.
Minh Tư Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810446/chuong-821.html