Ngày này Nhiên Mộc Miên đi Bắc Bình, Đồng Kỳ Anh chuẩn bị một cái rương hành lý kéo tới trong phòng của Nhiên Mộc Miên.
“Mộc Miên, cầm theo rương quần áo này mang tới cho.
anh trai con” Đồng Kỳ Anh dặn dò nói, sau đó lại bắt đầu lảm nhảm căn dặn đủ thứ: “Bắc Bình khá lạnh, con qua đó nhớ kỹ phải mặc áo khoác”
“Mẹ, con là đi xem thi đấu mà!” Vẻ mặt Nhiên Mộc Miên tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Đồng Kỳ Anh. Chính cô cũng có một rương hành lý lớn muốn mang đi, lại còn phải mang theo cho anh trai một cái, quá khổ sở lếu không thì mẹ chuyển phát nhanh qua đó cho anh trai đi?
“Như vậy sao được, lỡ như chuyển phát nhanh bị mất thì phải làm sao? Huống chỉ trong này đều là quần áo cao cấp mẹ mua cho anh trai con, đều đã giặt sạch sẽ xếp vào, tất cả đều là quần áo mặc bên trong” Đồng Kỳ Anh đoan chính nói.
Nhiên Mộc Miên bĩu bu môi, nhưng sau đó lại lập tức mặt mày hớn hở: “Được rồi, con sẽ mang đi cho anh trai!”
Đồng Kỳ Anh cười một tiếng, ôm lấy gương mặt Nhiên Mộc Miên, nhịn không được hôn một cái lên trán con bé: “Em bé nhà chúng ta ngoan nhất!”
“Vậy con xuất phát đây! Tạm biệt mẹ!” Nhiên Mộc Miên nói tạm biệt với Đồng Kỳ Anh xong, mỗi tay dắt một cái vali hành lý đi ra khỏi phòng thì lại gặp phải “người theo đuôi” Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật không nói hai lời, trực tiếp cướp đi hai cái vali hành lý trong tay Nhiên Mộc Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810438/chuong-813.html