“Minh Tư Thành, anh…” “Tít..” Nhiên Mộc Miên vẫn chưa dứt lời thì Minh Tư Thành đã tắt ngang điện thoại. Anh khiến cô không biết chuyện gì đang diễn ra, thậm chí còn không biết tại sao lại như thế. Anh vẫn là Minh Tư Thành mà cô quen biết sao? Nhiên Mộc Miên cảm thấy nhất định là mình đã bị ảo giác. Cô chống trán, trở về lại nhà hàng, sau khi trả điện thoại lại cho Trương Hùng Cường thì chào mọi người: “Mọi người từ từ ăn, tôi thấy không được khỏe, tôi về ký túc xá trước đây” Mặc dù cử chỉ kỳ lạ của Nhiên Mộc Miên khiến bọn Cố Thiên Ngân cảm thấy khó hiểu nhưng may mà có Lang Khiếu Nhật đi theo cô nên họ cũng yên tâm để cô về. Lang Khiếu Nhật âm thầm đi theo sau Nhiên Mộc Miên, khi anh ta thấy lưng cô run lên cũng như gió đêm thổi bay ngọn tóc cô thì cởi áo khoác ra, tiến nhanh về trước, khoác áo khoác lên vai Nhiên Mộc Miên. Nhiên Mộc Miên thờ ơ, thất thần tiếp tục đi về phía trước, đến cả đèn giao thông cô cũng không thèm nhìn, cứ thế đi thẳng ra giữa đường cái. Nhiên Mộc Miên giận đến mức môi run lên, cô vung tay chạy vào trong cổng trường. Lúc Lang Khiếu Nhật cảm thấy gần được năm mét thì mới nghiêm túc chạy theo cô. Sau khi Nhiên Mộc Miên về đến kí túc xá, vào trong phòng ngủ thì việc đầu tiên cô làm là khóa trái cửa lại. Lang Khiếu Nhật không nói gì nhiều, anh ta vào căn phòng bên cạnh rồi nằm lên giường. Mãi cho đến khi phía
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]