Đầu dây bên kia vẫn đổ chuông... Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Nhiên Mộc Miên cúp điện thoại, ngồi trở lại trên số pha, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động trong tay. Có lẽ, cô không phải đang ngơ ngác mà là đang mất hồn mất vía.
Lang Khiếu Nhật không nói lời nào, sau khi ngồi xuống bên cạnh Nhiên Mộc Miên thì “ngơ ngác” cùng cô.
Nhiên Mộc Miên im lặng ngồi một lúc, sau đó đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
Lang Khiếu Nhật lập tức làm theo.
Lúc cô chuẩn bị lên xe, thấy hai tay Lang Khiếu Nhật trống trơn, không khỏi hỏi: "Vali của tôi đâu?"
Sau đó Lang Khiếu Nhật cho Nhiên Mộc Miên một biểu cảm "Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây".
Nhiên Mộc Miên không khỏi tức giận nhìn Lang Khiếu Nhật: "Tôi nhất định phải báo cho bố tôi sa thải anh! Hừ!" “?” Lang Khiếu Nhật chẳng hiểu mô tê gì.
Nhiên Mộc Miên cũng lười giải thích với Lang Khiếu Nhật, trở về phòng lấy vali.
Nếu Minh Tư Thành có ở đây, loại chuyện xách vali này không cần cô phải mở miệng.
Kết quả là sau khi tài xế đưa bọn họ đến trường học, Lang Khiếu Nhật này vẫn không có ý giúp cô xách vali.
Nhiên Mộc Miên cũng không định so đo với Lang Khiếu Nhật, dù sao thì người ta cũng chỉ là vệ sĩ riêng của mình chứ không phải bảo mẫu riêng.
Mặc dù Lang Khiếu Nhật biết Nhiên Mộc Miên đang giận mình, nhưng anh ta thực sự không biết tại sao cô lại tức giận với anh ta.
Có lẽ, đại khái là, cô không thích anh ta làm vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810434/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.