Bà muốn giữ lại đứa nhỏ này nhưng lại khiến cho anh cả dấn thân vào con đường không lối thoát.
Lúc đó bà không hiểu gì mà chỉ biết đứa con trong bụng là một sinh linh bé nhỏ mà thôi.
“Anh chưa bao giờ nghĩ răng Mộc Miên là gánh nặng của anh. Anh cũng giống như em, đều rất yêu đứa con gái bé bỏng này” Phó Quân Tiêu ôm lấy Đồng Kỳ Anh, vẻ mặt không còn nghiêm túc nữa: “Anh không hối hận chút nào về quyết định của mình. Con bé chính là cô con gái bé bỏng mà anh và em muốn giữ lại. Vì vậy, Kỳ Anh à, lúc này em chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của anh”
Năm đó Nhiên Hoàng Minh đã thuyết phục ông khuyên Đồng Kỳ Anh bỏ đứa bé gái trong bụng bà đi, nhưng ông đã từ chối.
Ở phía bên kia, trong căn phòng công chúa màu hồng.
Nhiên Mộc Miên đang ngồi trên chiếc ghế xích đu trên sân thượng vừa nhắn tin cho Minh Tư Thành vừa ăn món salad trái cây mà mẹ làm cho cô.
Chúng ta hãy chia tay đi.
Sau khi gõ những từ này, Nhiên Mộc Miên đã xóa chúng và lại viết lại.
Dù sao, cô cảm thấy mình nói gì cũng không đúng cả.
Cô không thể ngăn Minh Tư Thành theo đuổi ước mơ của anh, nhưng bản thân cô cũng không thích yêu xa.
Nhiên Mộc Miên cũng đã suy nghĩ rất lâu, cô đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều rồi sau đó mới thu hết can đảm gọi cho Minh Tư Thành.
“Công chúa điện hạ của anh, có phải đã nhớ anh rồi không?” Ngay khi cuộc gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/810422/chuong-796.html