“Cô muốn nói rõ cái gì?” Mặc dù Phó Quân Tiêu không cho rằng Lạc Minh Ánh đang chất vấn
mình, nhưng anh cảm thấy có lẽ cô ta có nhìn thấy một vài chỗ mà anh không có chú ý tới.
“Tôi có thể bảo đảm, tất các khoản chi tiêu đã qua tay tôi không hề có vấn đề, thế nhưng khoản chi tiêu này chưa từng qua tay tôi, tôi cũng không nhớ rõ là từng có khoản chi tiêu này. Thế nhưng bên trên đơn thanh toán lại ký tên của tôi, không chỉ có tôi mà còn có cả anh cũng ký tên” Lạc Minh Ánh chậm rãi nói, sau đó lại lật đến trang tư liệu kế tiếp, tiếp tục hỏi: “Anh trai, tôi nhớ là khoản chi tiêu tư nhân của anh xưa nay không đưa bao giờ được liệt kê vào tài khoản cá nhân của công ty."
“Ừm?”
“Chẳng lẽ là, anh trai, từ trước đến nay anh đều cầm tiền công quỹ để tán gái hay sao?”
Thanh âm của Lạc Minh Ánh mang theo trêu chọc nói đến đó thì hơi dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung một câu: “Mặc dù công quỹ kỳ thực cũng chính là khoản tiền riêng của anh” Đọc tiếp tại web T am l inh.
Dù sao tập đoàn Phó thị không phải công ty kinh doanh theo hình thức đầu tư cổ phần, sau khi ông cụ Phó là Phó Hoằng Khôn thoái vị đã lấy đi một bộ phận tiền thuộc về ông, còn lại tất cả tài sản tập đoàn Phó thị còn sót lại đều giao lại toàn bộ cho Phó Quân Tiêu.
“Quần áo, giày, túi thơm, đồ trang điểm, tất cả đều là hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/809977/chuong-350.html