Chương trước
Chương sau
Phó Quân Tiêu vừa cười vừa đưa chiếc bàn tay rộng lớn vuốt ve lưng của Đồng Kỳ Anh.
Vấn đề là anh đang cười chuyện gì vậy?
“Kỳ Anh... Kỳ Anh, anh rất nhớ em! Anh thật sự thật sự rất nhớ em!” Phó Quân Tiêu càng ngày càng tiến sát lại gần khuôn mặt Đồng Kỳ Anh.
Toàn bộ cơ thể mảnh mai của Đồng Kỳ Anh cả kinh, cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác mà nghe nhầm không?
Anh trai này nhớ cô sao? Anh nhớ cô làm gì chứ?
Đồng Kỳ Anh mang vẻ mặt không hiểu mô tê gì lại thêm phần khó tin mà trừng mắt với Phó Quân Tiêu..
“Nếu như là lời nói hoang đường, vậy thì anh có thể muốn làm gì em cũng được có phải không?” Đột nhiên, đôi mắt Phó Quân Tiêu đen lại. giống như chim ưng, hơi nheo lại mang theo vài phần uy hiếp, tràn đầy nguy hiểm theo dõi con mồi.
Anh cảm giác cơn say dường như vẫn chưa tan hết, con người mông lung nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình.
Anh thấy ngũ quan của người phụ nữ này vẫn như cũ có chút mơ hồ, nhưng nhìn bộ dạng của cô, vẫn là cảm thấy cô và Kỳ Anh lớn lên giống nhau như đúc. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Phó Quân Tiêu ôm chặt Đồng Kỳ Anh, cúi đầu dụi vào hõm cổ của cô mà day nhẹ.
- Nhưng anh lại không tìm thấy hương chanh thơm mát mà mình nhớ nhung da diết trên chiếc cổ này.
Bởi vì, trên người phụ nữ này chỉ có chút mùi trầm hương thoang thoảng, nhưng ngửi rất dễ chịu.
Mùi hương này làm anh vô cùng thích.
Phó Quân Tiêu cười càng thêm thâm trầm, âm thầm mang theo chút tà khí, càng thêm làm càn trên cơ thể mềm mại có mùi hương thơm mát kia, nửa say nửa tỉnh, giống như một đứa trẻ tham lam chút hương thơm mát dịu dàng, lấy về sự mềm mại không thuộc về anh.
Thơm quá, mềm quá!
Anh càng tiến gần lại, mùi rượu càng trở nên đậm giống như màn lưới vô hình cứ quanh quẩn bao phủ, Đồng Kỳ Anh nhăn nhăn mi tâm, mùi rượu mơ hồ làm cho cô cảm thấy không được khỏe, lặng lẽ mở miệng trước.
“Anh cả, anh thật sự say rồi” Đồng Kỳ Anh muốn đẩy cơ thể anh ra, cảm thấy khoảng cách giữa hai người vẫn luôn gần quá khiến cô không được thoải mái.
Anh say đến thế nhưng cũng không nên gần sát quá như vậy chứ...
“Kỳ Anh, anh vẫn muốn uống tiếp, em đi lấy rượu rót cho anh” Phó Quân Tiêu vô lại ra lệnh.
Đứng thẳng nửa người lên, đôi lông mày hơi nhăn lại, anh híp nửa con mắt lại, dừng lại ở chiếc váy liền thân màu trắng của cô, ánh sáng trong đôi con người càng thêm tối lại, dường như là đang tính toán một cái gì đó.
Khóe môi hơi câu lên vẽ ra một nụ cười xảo quyệt. Nếu là mơ, vậy tiếp tục để anh mơ mơ màng màng đi.
Được chết trong mộng của Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu cảm thấy chết thật có giá trị.
Ba năm này anh thật sự sống vô cùng đau khổ.
Không muốn nhắc đến tên của Kỳ Anh, thế nhưng trái lại chính mình mỗi ngày lại cứ nhớ nhung tên của cô.
Kỳ Anh, Kỳ Anh, Kỳ Anh... Hai chữ này anh đã thầm gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ là, anh chỉ là không có được cô. Không có được người phụ nữ mình yêu.
Đồng Kỳ Anh bị nụ cười tà mị của Phó Quân Tiêu làm dao động, tựa như bị đoạt lấy tâm hồn mà có chút hốt hoảng.
“Đi rót rượu cho anh!” Phó Quân Tiêu bỗng nhiên ra lệnh uy quyền với Đồng Kỳ Anh, anh thấy cô vẫn không nhúc nhích, giọng nói càng mạnh mẽ hơn: “Bảo em đi rót rượu tới đây, có nghe thấy không?”
Đồng Kỳ Anh từ trong lòng anh chạy trốn, thuận tay cầm lấy cốc nước ấm để vào trong tay anh.
Phó Quân Tiêu cảm nhận được độ ẩm của nước từ lòng bàn tay, khiến cho lông mày của anh nhướn lên càng cao hơn, tức giận quát: “Anh
muốn rượu, chứ không phải để cốc nước ẩm thay thế cho xong chuyện, em tưởng anh ngốc à?”.
“Anh cả, anh đừng có hét lên, hôm nay anh uống nhiều rồi, bây giờ anh mau ngoan ngoãn mà nằm xuống đã, nghỉ ngơi sớm đi” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng nói trấn an mấy lời say xỉn của Phó Quân Tiêu.
Rốt cuộc hôm nay anh đã uống nhiều thế nào mà có thể làm càn như vậy.
“Anh còn chưa uống đủ, gọi người đến rót rượu tiếp đi, có nghe thấy hay không?” Con ngươi đen của Phó Quân Tiêu híp lại, tiếng hô vang như sấm, càng mạnh mẽ theo cơn tức giận, say khướt liền phất tay ném thẳng cốc nước vào tường, chiếc cốc thủy tinh vỡ tan thành ba mảnh, nước bắn tứ tung.
“Nhanh lên!” Phó Quân Tiêu căng yết hầu lên gào thét.
Đồng Kỳ Anh bất đắc dĩ tiến tới chiếc tủ rượu trong phòng tổng thống mở ra, rót ra một ly Whisky, cung kính đặt vào tay Phó Quân Tiêu.
Trong lòng cô bắt đầu thầm nghĩ, hy vọng làm cho anh trai này say thêm tí nữa, như vậy anh mới nhanh chóng đi vào giấc ngủ, sau đó cô có thể thoát khỏi phiền toái này của anh.
“Uống cùng anh!” Phó Quân Tiêu mở miệng, không giận mà trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh hai tay trống trơn.
Đồng Kỳ Anh vội vàng rót một cốc nước sôi.
Phó Quân Tiếu lập tức quắc đôi mắt đen gầm nhẹ: “Đây là rượu sao? Nghĩ muốn lừa anh à? Nghĩ muốn lộng hành qua mặt anh à?”
Nói anh say nhưng lại không giống say, vẫn còn mười phần thông minh nha.
Nói không say nhưng lại giống như một đứa trẻ xấu xa, Đồng Kỳ Anh thở dài đổ cốc nước kia đi, một lần nữa rót vào một chút Whisky.
Thật ra, Phó Quân Tiêu thật sự say, hơn nữa anh còn tưởng chính mình đang mơ, tất cả những việc anh đang làm đều là làm ở trong mơ.
“Lại đây” Phó Quân Tiêu vẫy vẫy đôi bàn tay to lớn, giọng nói khí. phách nhưng lại thầm mang theo vài phần dịu dàng, vẻ mặt đẹp trai có chút tà khí, ý bảo cô lại gần ngồi xuống bên cạnh.
Đồng Kỳ Anh đi về phía Phó Quân Tiêu và ngồi xuống bên cạnh giường anh.
Bên môi Phó Quân Tiêu cười lên một điệu lanh lảnh, nhẹ nhàng cầm cốc rượu chạm vào nhau, hào sảng hô: “Cụng ly!”.
Anh ngà ngà say, đôi mắt mông lung chớp động tựa như chứa ngàn vạn ánh sáng sắc bén, giống như con thú đi săn mồi đang chờ đợi cô cạn trước một ly.
Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào thứ rượu màu vàng nhạt, biết rõ bản thân không có năng lực uống rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.