Chương trước
Chương sau
Nhiên Hoàng Minh thấy Phó Quận Tiêu không thích nghe nói như thế thì chủ động chuyển chủ đề và nói đùa: “Hôm nay tớ từ thành phố Cung Huy đến. Ngoài việc thay cấp trên mạng tin tức đến cho cậu thì tớ còn đến biệt thự nhà họ Phó để thăm ông Lãnh. Tớ tình cờ nghe được ông Lãnh nói với chú Lâm Kỳ rằng ông ấy thực sự rất hạnh phúc khi lên chức ông rồi. Đứa cháu trai nhỏ đó hơn hai tuổi và trông rất dễ thương”
Tuy nói đùa, nhưng thực ra anh ta muốn đánh tan ảo tưởng cuối cùng của Phó Quân Tiêu với Đồng Kỳ Anh.
Ông Phó Hoằng Khôn chỉ có hai người cháu là Phó Quân Tiêu và em trai Phó Quân Bác. Người có thể khiến ông nội Phó Hoằng Khôn vui mừng vì đã lên chức thì chỉ có con cháu thân thích trong nhà đã sinh con mà thôi.
Bỗng trái tim uy nghiêm của Phó Quân Tiêu trở nên bối rối, đau nhói và một lần nữa tấn công vào từng sợi dây thần kinh nhạy cảm trong cơ thể anh.
Kỳ Anh đã sinh một đứa con trai cho Quân Bác và đương nhiên anh cũng trở thành bác của cậu bé rồi.
Tất nhiên là khi Phó Quân Tiêu biết được chuyện này thì bộ dạng không được tốt lắm.
Đột nhiên Nhiên Hoàng Minh cảm thấy chính sự thẳng thắn của anh ta đã làm trái tim Phó Quân Tiêu bị tổn thương.
Đã ba năm trôi qua rồi mà sao trái tim anh vẫn đau như vậy? Tình yêu càng sâu đậm thì trong lòng càng đau đớn...
Phó Quân Tiêu đang ngẩn người, anh định cầm tách trà trên bàn lên để uống nước. Kết quả là còn chưa cầm chắc được cái cốc thì nước trong cốc đã tràn ra xấp tài liệu..
“Quân Tiêu, cậu... không sao chứ?” Nhiên Hoàng Minh tiến lên một bước, nhanh chóng lấy ra một ít khăn giấy trên bàn rồi vừa lau xấp tài liệu cho Phó Quân Tiêu vừa hỏi.
Phó Quân Tiêu xua tay, tỏ vẻ bình tĩnh rồi quay lại chủ đề: “Tài liệu của cấp trên đâu? Đưa cho tớ xem”
“Ừ” Nhiên Hoàng Minh dừng lại rồi ném tờ khăn giấy ướt vào thùng rác bên cạnh. Anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một cuốn sổ nhỏ màu đen đưa cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cầm quyển sổ nhỏ này lên, đọc kỹ rồi nói một cách nặng nề: “Chuyện này rất khó làm”.
“Khó nhưng chúng ta cũng phải làm” Nhiên Hoàng Minh nhún vai tỏ vẻ bất lực. Trong một khu nhà phố gần đại học Sydney, nước Úc.
Đồng Kỳ Anh bể Tiểu Ái ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước bàn cà phê trong phòng khách, cầm máy tính xách tay bắt đầu làm bản tóm tắt sơ yếu lý lịch.
Thật ra, cô có thể đến làm việc trong công ty xây dựng nơi Phó Quân Bác làm việc mà không cần qua bài kiểm tra, nhưng vì sự việc của Lý Tư San nên cô không muốn ngày ngày phải đối mặt với Phó Quân Bác.
Trước đây, cô luôn nghĩ làm sao để kéo khoảng cách giữa hai người đến gần nhau hơn nhưng hiện tại cô đang bắt đầu trốn tránh sự thân mật giữa hai người.
Đồng Kỳ Anh đã tạo ra một rào cản tâm lý đối với Phó Quân Bác và hôm nay rào cản này lại một lần nữa từ từ tiến vào trong căn phòng này.
Sau khi chuông cửa vang lên, Đồng Kỳ Anh nhìn qua mắt mèo thì thấy đó là Lý Tự Sạn nên không muốn mở cửa.
Lý Tự San cũng không chịu từ bỏ mà cô ta kêu lên bên ngoài bằng giọng cầu xin: “Kỳ Anh, tôi biết cô đang ở nhà. Cô mở cửa đi, có được không? Tôi thật sự có chuyện muốn cầu xin cô mà”
Cô ta đến cầu xin Đồng Kỳ Anh, chẳng qua là để cô có thể cứu đứa con của cô ta. Đồng Kỳ Anh nhắm mắt bịt tai rồi ôm Tiểu Ái lên lầu. Qua một hồi lâu, ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa. Đồng Kỳ Anh từ trên lầu đi xuống, dự định đi ra ngoài mua một ít nguyên liệu để nấu ăn.
khi cổ vừa mở cửa ra thi một giọng nói non nớt phát ra từ dưới chân cô. “Má mi, ôm”
Lý Tiểu Bác đang ngồi ở cửa, ngẩng đầu lên và dang tay về phía Đồng Kỳ Anh một cách đáng yêu.
Đồng Kỳ Anh nhìn đứa con ngoài giá thú này thì cô cau mày và lộ ra vẻ không vui. Và bên cạnh Lý Tiểu Bác còn có một cuốn sổ hình chữ nhật màu xanh da trời.
Đồng Kỳ Anh nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Lý Tư San, vì vậy cô cầm quyển sổ màu xanh da trời lên xem qua.
“Kỳ Anh, tôi đã tìm được một công việc ở Úc nhưng tôi cần phải đến trụ sở chính để huấn luyện một tuần. Tôi không quen với nơi này, tôi chỉ có thể giao Tiểu Bác cho cô một tuần. Tôi đã dạy Tiểu Bác gọi cô là mẹ rồi. Theo tôi nghĩ thì Tiểu Bác là con trai của Quân Bác mà cô lại là vợ của Quân Bác nên đương nhiên cô cũng là mẹ của Tiểu Bác. Cuộc sống hàng ngày và thói quen ăn uống cũng như một số biện pháp sơ cứu của Tiểu Bác đều có trong quyển sổ này, cô có thể xem qua. Cảm ơn cô, Kỳ Anh”.
Khi Đồng Kỳ Anh mở sổ tay ra, nhìn thấy tin nhắn này thì cô đã không nói nên lời.
Trái tim của Lý Tự San lớn đến mức nào? Hay là cô ta tin tưởng vào thái độ làm người của Đồng Kỳ Anh đến như vậy sao?
Một người bồ nhí mà lại nhờ vợ cả chăm sóc cho con của cô ta thì không phải là một câu chuyện cười sao?
Đồng Kỳ Anh tức giận, cô ném quyển sổ trên tay đi rồi xoay người bước vào nhà. Cô đóng cửa lại một tiếng rầm..
“Oa oa” Có lẽ là tiếng đóng cửa mạnh quá khiến đứa nhỏ ngoài của sợ hãi, thể là ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ non nớt.
Đứa trẻ khóc như muốn ngất khiến Đồng Kỳ Anh rất lo lắng. Nhưng bây giờ, trước tình cảnh đó thì cô nên lựa chọn như thế nào đây?
Lý Tiểu Bác đứng dậy, bước tới trước cửa. Cậu bé vừa đập cửa vừa khóc bằng một giọng nói non nớt: “Mami, mở cửa ra. Oa oa”
Đồng Kỳ Anh nhìn hé qua khe cửa, cô đứng đó tỏ vẻ thờ ơ nhưng nước mắt lại rơi lã chã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.