Chương trước
Chương sau
"..." Đồng Kỳ Anh nhất thời trầm mặc.
Sau lưng, chiếc áo ngủ của Phó Quân Bác dường như chưa được mặc hẳn vào, chỉ khoác ngoài như thế, khiến cho lúc cô dựa lưng vào ngực anh ấy không những có thể cảm nhận được làn da nóng như lửa của anh ấy mà còn có thể cảm nhận được trái tim đang đập mãnh liệt của anh ấy.
Phó Quân Bác khẽ nhếch miệng, anh ấy vừa hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, vừa dạt dào khát khao nói: "Nếu như là bé trai, anh và con sẽ cùng nhau cưng chiều em, nếu như là bé gái, anh sẽ cưng chiều em và con bé".
Nói đến đứa bé, Đồng Kỳ Anh lại đau lòng.
Anh ấy vội vàng như vậy là muốn có đứa bé để cứu đứa con ngoài giá thú đang bị bệnh của mình, thật ra thì cũng giống như ba năm trước anh ấy phản bội cô, lên giường với Lý Tự San để rồi sinh ra một đứa bé vậy.
Nhưng tại sao?
Tại sao anh ấy lại để cô sinh con cho anh ấy, sau đó lấy con của bọn họ đi cứu con của tình nhân chứ?
Hiện thực đẫm máu như vậy đối với Đồng Kỳ Anh mà nói giống như gỡ xương mọi tim.
"Kỳ Anh, người em thật thơm, ngửi rất ngọt.." Tay Phó Quân Bác không ngừng di chuyển, chẳng biết lúc nào đã vào bên trong chiếc váy ngủ gợi cảm của cô, theo phần da thịt nhẵn mịn của cô, từ từ vuốt ve lên trên.
Lần trước cô còn có thể nói là cô chưa chuẩn bị tâm lý, vậy lần này thì sao?
Đúng lúc anh ấy sắp đến chỗ mềm mại nhất, Đồng Kỳ Anh đột nhiên kéo bàn tay kia của Phó Quân Bác, bình tĩnh và thất vọng hỏi ngược lại: "Thành Hưng, nếu như đây không phải lần đầu của em thì anh có để ý không?"
"..." Khoảnh khắc này, tay Phó Quân Bác run một cái, cả người ngây ra. Chuyện anh ấy không muốn nhắc tới, thì cô lại nhắc nó trước mặt anh ấy! Đối với Phó Quân Bác, việc cô hát rong và bán mình ở "Dạ hoặc" là cái gai trong lòng anh ấy.
Cái gai này đã ghim anh ấy nhiều năm đến mức cũng sắp bị da thịt bao trùm rồi, nhưng lúc này, cô lại gắng gượng rút cái gai và da thịt ra.
Đây quả thực đã khiến cho anh ấy như thấy máu chảy ra vậy!
"Thành Hưng, anh có để ý đúng không?" Đồng Kỳ Anh yếu ớt nói tiếp, thật ra thì cô chỉ gián tiếp nói cho anh ấy biết chuyện anh ấy và Lý Tự San đã khiến cô sinh ra một rào cản trong lòng.
Mặc dù vẫn còn một "lớp" kia nhưng nụ hôn đầu của cô đã bị anh cả Phó Quân Tiêu cướp mất rồi.
Hơn nữa, anh cả Phó Quân Tiêu đối với cô... anh ấy có nhiều cử chỉ thân mật hơn so với Phó Quân Bác.
Nhưng sở dĩ anh cả Phó Quân Tiêu đối xử với cô như vậy là vì coi cô như Tô Hoài Lan. Nhiều lần, cô đều trở thành thế thân của Tô Hoài Lan.
Mỗi lần Đồng Kỳ Anh đều là "Người câm ngậm vàng, ngay cả có khổ cũng không nói ra được". Trong những ngày cô và Phó Quân Bác ở bên nhau, bọn họ thực sự đã yêu nhau.
Tình yêu không có “tình dục” và “ham muốn” đã khiến cuộc hôn nhân của cô và anh ấy trở nên hạnh phúc mà đơn giản.
Nhưng tại sao, một khi dính đến đến tình dục" và "ham muốn", cuộc hôn nhân của cô và anh ấy liền trên bờ vực tan vỡ.
"Kỳ Anh, lần đầu của em không phải là anh, anh thực sự cũng không quan tâm" Phó Quân Bác đáp lại, điều anh ấy quan tâm là sau khi cô kết hôn với anh ấy, còn phản bội anh ấy đến hộp đêm để bản thân.
Cái này và ngoại tình" thì có gì khác nhau chứ? Đúng vậy!
Ngoại tình... Anh ấy cũng ngoại tình... Phản bội Kỳ Anh, làm chuyện có lỗi với Kỳ Anh. Nhưng là Kỳ Anh có lỗi với anh ấy trước! Phó Quân Bác nghĩ đến đây, không còn động thái tiếp theo với Kỳ Anh nữa.
Anh ấy ôm ngang cô, nhẹ nhàng đặt lên giường lớn, sau đó nằm nghiêng người bên cạnh cô, rồi ôm cô lặng yên ngủ.
Ba năm cũng đã qua, nhưng anh ấy vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Đồng Kỳ Anh cũng không lên tiếng nữa, hai người tuy chung chăn gối, nhưng vẫn có suy nghĩ riêng.
Hôm sau, do Phó Quân Bác có chuyến bay vào sáng sớm nên đã rời phòng tổng thống từ sớm.
Đồng Kỳ Anh vẫn nằm trên giường giả vờ ngủ, cô thật sự đã giả vờ ngủ, bởi vì cô đã thức suốt đêm, cô không muốn để Phó Quân Bác phát hiện nên mới luôn giả vờ là mình đang ngủ rất say và không bị anh ấy đánh thức.
Sau khi Phó Quân Bác rời đi, lúc này Đồng Kỳ Anh mới có cảm giác mơ màng buồn ngủ, mà giấc ngủ này của cô thẳng đến khi mặt trời đã lên cao.
Thành phố Thuận Canh, cao ốc tập đoàn Phó thị.
Sau khi vết thương ở chân lành lại, Lạc Minh Ánh trở lại với cuộc sống công việc bận rộn của mình.
Lúc Trịnh Minh Hâm đến phòng tổng giám đốc tìm Phó Quận Tiêu để xin chữ ký, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhắc mãi vài câu trước mặt Phó Quân Tiêu: "Cậu chủ, nữ thư ký mà cậu cử đến cho tôi, mặc dù là một sinh viên mới tốt nghiệp nhưng năng lực làm việc của cô ấy rất cao, là người có thể đào tạo được."
"Nếu cô ấy có thể đào tạo được, vậy thì cậu đào tạo cô ấy cho tốt, để sau này cô ấy là nhân tài hữu dụng cho công ty" Phó Quận Tiêu vừa ký tài liệu trong tay vừa nhàn nhạt đáp lại lời của Trịnh Minh Hâm.
Trịnh Minh Hâm hiểu ý cười một tiếng, dương dương tự đắc nói tiếp: "Tôi đã kể cho ông cụ Phó nghe về chuyện Lạc Minh Ánh, mặc dù Lạc Minh Ánh không có bố mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Nhưng ông cụ Phó đã gửi một người đến điều tra hàng xóm và bạn bè xung quanh cô ấy, còn cả giáo viên và bạn học của cô ấy, còn cố ý cử người đến trại trẻ mồ côi, những người bên. cạnh cô ấy đều nói cô bé này không tệ, là một cô gái biết điều, lạc quan yêu đời, thông minh hiền lành, giàu tình cảm. Vì vậy, ông cụ Phó cũng rất hài lòng với cô Lạc Minh Ánh này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.