Chương trước
Chương sau
Mặc dù Đồng Kỳ Anh đã có một chương trình vừa học vừa làm trong trường đại học, giúp Phó Quân Bác làm việc kiếm tiền trong công ty của anh ấy vào cuối tuần, kỳ nghỉ đông và hè, nhận học bổng mỗi học kỳ, nhưng hầu hết số tiền cần cho chi phí của họ vẫn là từ tiền lương của Phó Quân Bác..
Vì vậy, chi phí quá nhiều và quá ít thời gian chung sống, đây là lý do cơ bản khiến Đồng Kỳ Anh ngại học thạc sĩ.
"Ừm, đã đến lúc chúng ta kết thúc “Tình yêu của Plato” này rồi!" Phó Quân Bác trả lời đầy ẩn ý. Nhất thời, Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng đỏ mặt. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phó Quân Bác, chuông cửa nhà vang lên.
Đồng Kỳ Anh đặt đĩa salad trái cây trên tay xuống, một mình đi về phía cửa, đầu tiên là đưa mắt nhìn qua mắt mèo, phát hiện là người quen, trong lòng bất chợt hơi rùng mình, trầm ngâm mở cửa.
"Kỳ Anh, đã lâu không gặp"
Lý Tự San mặc một chiếc váy màu tím sẫm, dáng người dong dỏng cao, một tay kéo vali, một tay treo túi xách, trong khi tay kia thì dắt tay một cậu bé đội mũ lưỡi trai, mang quần yếm denim và áo sơ mi Scotland.
Cậu bé ngẩng đầu, nhìn Đồng Kỳ Anh, rất lễ phép chào hỏi: "Con chào dì!" Ngay lúc cậu bé ngẩng đầu lên, Đồng Kỳ Anh mới nhìn rõ đứa nhỏ trông như thế nào.
Đường nét trên khuôn mặt vừa nhỏ vừa tròn của cậu nhóc đáng yêu như ngọc hồng, đôi mắt to đen láy, mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, ngoại trừ làn da quá tái nhợt nhìn có chút ẩm yếu, đứa nhỏ này quả thật có vài phần rất giống Phó Quân Bác.
"Các người..." Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, hoàn toàn không hiểu tại sao Lý Tự San lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô cùng với một đứa trẻ dường như chỉ khoảng hai tuổi.
“Kỳ Anh, cô có thể cho chúng tôi vào nhà nói chuyện được không?” Giọng Lý Tự San trầm thấp mà nghẹn ngào..
Đồng Kỳ Anh mím môi, lại cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ bên cạnh Lý Tự San, sau đó nhường chỗ, làm động tác "mời" với hai người Lý Tự San và cậu bé.
Lý Tự San và cậu con trai một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cậu bé trầm lặng đến lạ thường, không ồn ào náo nhiệt như những đứa trẻ cùng trang lứa. Đồng Kỳ Anh lại cắt đĩa hoa quả, pha trà cho Lý Tư San, rót một cốc sữa tươi cho cậu bé.
Tiếp đó Lý Tự San lấy ra một đống tài liệu từ trong túi xách của mình và đưa cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh do dự một chút, sau đó cầm lấy tài liệu do Lý Tự San giao cho, cẩn thận xem qua, trong lòng có chút nghi hoặc..
Trong dữ liệu, từ phiếu siêu âm đầu tiên khi khám thai cho đến tất cả các phiếu khám về tình trạng thể chất hiện tại của đứa trẻ đều được giữ lại.
Xót xa nhất là cháu bé này mới hai tuổi ba tháng nhưng lại mắc bệnh huyết sắc tố hay còn gọi là bệnh thalassemia.
Trong khi Đồng Kỳ Anh đang thương xót đứa trẻ, cô cũng tự hỏi tại sao tên của đứa trẻ lại được gọi là "Lý Tiểu Bác".
Đặc biệt là cậu bé này, cứ trừng mắt nhìn chằm chằm cô, càng ngày càng giống Thành Hưng của cô.
Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh bắt đầu luống cuống, hai mắt không thể tập trung, ánh mắt lóe lên, hai tay đặt trên đầu gối run rẩy không tự chủ được.
Lý Tự San nhìn sắc mặt Đồng Kỳ Anh dần trở nên tái nhợt, vì vậy không định quanh co nữa mà nói thẳng vào vấn đề: "Đúng vậy, như cô đoán, Tiểu Bác là con của tôi và Quân Bác"
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh cảm giác như vừa nghe được tin dữ như sấm sét giữa trời quang, bàng hoàng, khó mà tin được nhưng không thể không tin.
"Trà, trà nguội rồi! Tôi pha một tách trà mới cho cô!" Đôi môi Đồng Kỳ Anh khẽ run lên, lời nói của cô bật ra khỏi đôi môi tím tái.
Cô như đang chạy trốn, đứng dậy trước mặt Lý Tự San rồi vội vã rời đi vào bếp.
Bước vào phòng bếp, đứng trước cái thớt, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy trong nháy mắt mình như bị ngàn mũi tên xuyên thủng, máu tươi cuồn cuộn không ngừng trào ra khỏi trái tim.
Ngay sau đó, vô số con kiến xuất hiện trong lồng ngực, cắn xé tim, gan, lá lách, phổi, thận của cô, cảm giác ngứa ran dâng lên từng đợt, nuốt chửng dây thần kinh đau đớn của khắp cơ thế.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh bất thường của Đồng Kỳ Anh, Lý Tự San đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô ta không khỏi ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đuổi theo đến cửa phòng bếp.
Giờ phút này, cô ta không còn có thể quan tâm đến tâm trạng của Đồng Kỳ Anh, vì cô ta muốn cứu con trai mình.
"Kỳ Anh, Tiểu Bác cần tế bào gốc tạo máu trong máu cuống rốn để điều trị. Tôi không liên lạc được với Quân Bác, nên tôi mới cố hết sức tìm được đến chỗ này." Lý Tự San đi đến phía sau Đồng Kỳ Anh, khóc nức nở mà nói.
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, nhưng trong tay lại cầm chặt ly thủy tinh, năm ngón tay đã trắng đỏ trông thấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đứa nhỏ kia... cô có được như thế nào?"
".." Cả thể xác và tinh thần của Lý Tự San đều đơ ra, đột nhiên im lặng.
"Sao vậy? Cô đã chủ động tới cửa rồi. Đến giờ phút này, cô còn định dám làm mà không dám nhận hả?" Đồng Kỳ Anh đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Tư San, lạnh lùng chất vấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.