Chương trước
Chương sau
Tòa nhà tập đoàn Phó thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phó Quân Bác mới vừa rời đi không được bao lâu, Lý Tư San đã tìm tới cửa. Phó Quân Tiêu còn tưởng là cô ta đến vì anh trai | Lý Dạ Lạc, ai ngờ cô ta mở miệng ra câu đầu tiên đã dò hỏi về việc của Phó Quân Bác em trai anh,
“Anh Quân Tiêu, em không liên hệ được với Quần Bác, anh có thể liên hệ với anh ấy giúp em không?” Lý Tư San đan ngón tay vào nhau, giọng nói khàn khàn, tơ máu giăng kín trong hai tròng mắt.
Từ sau khi cô ta lợi dụng quan hệ của mình, vu oan giá họa cho “Đồng Kỳ Anh", tống “Đồng Kỳ Anh" vào trại giam, Phó Quân Bác chưa hề liên hệ với cô ta một lần.
Cô ta từng đến tòa nhà bất động sản Thiên Lợi tim anh, thậm chí biệt thự tư nhân của anh cô ta cũng đã đến, ngay cả trợ lý của anh là Triệu Bân cũng không biết hành tung của anh ấy trong thời gian này.
Phó Quân Bác cứ như là mất tích vậy, biến mất khỏi thế giới của Lý Tư San cô. Phó Quân Tiêu không khỏi cảm thấy bất ngờ, anh nghi hoặc mà nhìn Lý Tư San, hỏi: "Cô tìm Quân Bác làm gì?”
Em, em..." Lý Tự San ấp úng định nói lại thôi, hại mắt đong đầy nước mắt, dừng lại một lúc rồi không kiếm được mà khóc nức nở nói: “Em mang thai con của Quân Bác!”.
"Cô" Phó Quân Tiếu lập tức trợn to hai mắt, cứng họng sững sờ. | Lý Tư San xề dịch tiến lên, cúi đầu lấy từ trong túi xách của mình ra một tờ báo cáo siêu âm khám thai thời đầu thai kỳ, đưa cho Phó Quân Tiêu,
Mày kiếm của Phó Quân Tiêu nhíu lại, mắt đen sâu thẳm hơi hơi híp, một luồng khí lạnh sắc bén lộ ra từ trong ánh mắt.
Lý Tư San ngước mắt đụng phải ánh mắt của Phó Quân Tiêu, bị khí tràn lạnh lùng này của anh dọa đến sự ngây người, sau đó không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Bàn tay cầm báo cáo siêu âm thai của cô ta đang nhẹ nhàng run lên.
Phó Quân Tiêu im lặng một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Cô Lý, cô chạy đến trước mặt tôi nói dối như vậy, không hợp với thân phận của cô lắm đầu. Trong bụng cô có huyết mạch của nhà họ Phó chúng tôi hay không, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện xác minh lại một lần nữa".
Lý Tự San liếc nhìn qua Phó Quân Tiêu một cái, chột dạ mà run rẩy gật gật đầu, cũng cầm báo cáo siêu âm trong tay nhét lung tung lại vào túi xách của mình.
“Nếu không còn việc gì nữa, thì xin mời cô Lý về cho” Phó Quận Tiêu nhìn thấy dáng vẻ có tật giật mình này của Lý Tự Sạn thì lập tức hạ lệnh đuổi khách.
| Lý Tự San lập tức sốt ruột đến đỏ cả mặt, sống mũi cay cay, lại một lần nữa lệ rơi lã chã mà khóc lóc kể lể: “Anh Quận Tiêu, em nói dối là em sai rồi, nhưng mà em thật sự rất muốn tìm được Quận Bác. Em muốn cầu xin anh ấy đừng rời bỏ em. Em thật sự thật sự rất yêu anh ấy. Anh Quân Tiêu, em cầu xin anh, được không? Em cầu xin anh nói cho em tung tích của Quân Bác đi”
*Quân Bác kết hôn rồi, việc này cô không biết à?" Phó Quân Tiêu ngưng mắt hỏi lại. Hiện giờ anh không thể không nghi ngờ quan hệ giữa Lý Tư San và Phó Quân Bác.
Mà việc đã đến nước này, Lý Tư San bắt đầu thành thật mà nói: "Em biết Quân Bác đã kết hôn, nhưng mà, em là tình đầu của anh ấy cơ mà!”.
“Lời này của cô là có ý gì?” Phó Quân Tiêu nhíu chặt mày. Lý Tư San bày ra vẻ mặt như đưa đảm, nghẹn ngào trả lời: “Quân Bác với em, anh ấy... ngoại tình sau khi cưới” “Có!" Phó Quân Tiêu tức khắc nổi cả gân xanh trên trán, tức giận tới mức một từ cũng không nói thành lời. Giờ này phút này, Lý Tư San định bất chấp tất cả. Cô ta vì Phó Quân Bác mà trả giá thân thể, cũng trả giá cả tiền tài. Kết quả là.... Cô ta rơi vào cảnh mất cả chì lẫn chài, sao cô ta có thể cam chịu từ bỏ được đây? Mà giờ này phút này, Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy một đợt tâm hoảng ý loạn.
Có lẽ, có lẽ là đây chỉ là lời nói từ một phía phiến diện của Lý Tư San, nhưng Lý Tự San mắng chửi bản thân mình như vậy, tổn hại danh dự của bản thân như vậy, cô ta được cái gì?
Nếu như lời Lý Tự San nói là thật... Nhìn có vẻ Kỳ Anh cũng không biết việc Quân Bác ngoại tình ngoài luồng. *Quân Bác đi nước ngoài." Thật lâu sau đó, Phó Quân Tiểu mới nhàn nhạt nói, "Bọn họ đi Châu Úc." Quân Bác đi nước ngoài, mang theo cả Kỳ Anh vốn dĩ thuộc về anh ấy. “Châu Úc?" Đôi mắt của Lý Tự San tức khắc sáng ngời.
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Chỉ cần có tin tức này, cô ta không sợ không tìm thấy Quân Bác. | Lý Tư San tự dưng vui mừng ra mặt, nín khóc mà mỉm cười, cúi người với Phó Quân Tiêu, khoác lên túi xách lên tay, quay người rời đi.
Phó Quân Tiêu cũng đứng dậy theo, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. | Khuôn mặt anh tuấn của anh được pha lê phản chiếu lại, có vài phần ẩn nhẫn và khắc chế, lại có càng nhiều cảm xúc khiển người ta không thể nào nằm bắt.
Ngoài văn phòng tổng giám đốc, lúc Lý Tư San vừa mới bước chân trước vào cửa, chân sau đã thấy Nhiên Hoàng Minh đến.
Chỉ là Lý Tự San cứ liên tục truy vấn Phú Quận Tiêu về việc liên quan đến Phó Quân Bác, anh ta chỉ đành phải đứng chờ ngoài cửa, chờ hai người họ nói xong việc mới bước vào..
Vậy nên, tất cả những lời Lý Tư San nói khi nãy, Nhiên Hoàng Minh đã nghe không sót một chữ.
“Quân Tiêu, sao cậu không trực tiếp giúp cô Lý kia tim cậu hai, sau đó dứt khoát tương kế tựu kế, chấp nhận lời nói dối rằng cô gái kia mang thai con của em trai cậu? Cậu có chung kẻ địch với cô ta, khiến em trai cậu quay về bên cô ta thi Đồng Kỳ Anh tự nhiên sẽ về bên cậu!" Nhiên Hoàng Minh vừa bước vào vừa cười cười nói,
Phó Quân Tiêu hơi nghiêng đầu, thần sắc trên dung nhan tuấn tú lại nhật thêm mấy phần. Anh nhìn Nhiên Hoàng Minh mặt mày hớn hở, nhàn nhạt hỏi: “Cậu đến từ lúc nào vậy?"
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.