Chương trước
Chương sau
"Cô có hơi thiếu máu, tôi đưa cô đi lấy ít thuốc." Nhiên Hoàng Minh vội vàng bể lên người Đồng Kỳ Anh, ôm vào trong lòng, bước nhanh lên lầu.
Đồng Kỳ Anh này là người Phó Quân Tiêu cực kỳ nâng niu, lỡ như lần này bị anh ta và ông cụ Phó kết hợp với nhau thăm dò chỉnh Đồng Kỳ Anh cố xảy
ra chuyện nghiêm trọng gì đó, nếu như để Phó Quân Tiêu biết, anh ta nhất định sẽ chết vô cùng thảm.
Nếu nói giữa anh em và người phụ nữ yêu nhất, Phó Quân Tiêu sẽ chọn ai?
Nhiên Hoàng Minh dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Phó Quân Tiêu tám chín phần sẽ lựa chọn Đồng Kỳ Anh.
Cho nên Nhiên Hoàng Minh thật sự mong muốn tự tận đáy lòng, hi vọng Đồng Kỳ Anh đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh đưa Đồng Kỳ Anh vào trong phòng, anh ta một mình rời đi định đi lấy thuốc cho cô.
Đồng Kỳ Anh cuộn người ôm bụng, nằm nghiêng ở trên giường lớn.
Mái tóc ướt sũng, từng sợi từng sợi bết dính lại giống như những con rắn. nước màu đen uốn lượn trên đầu vai cô.
Nhiên Hoàng Minh cầm thuốc qua đây, ngồi xuống bên giường Đồng Kỳ Anh, đưa thuốc cho cô.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều không thoải mái, vừa nhìn thấy Nhiên Hoàng Minh, cô liền xoay người quay lưng về phía anh ta, càng không muốn uống thuốc do anh ta kê đơn.
"Này cô cả ơi, cô uống thuốc đi được không. Tôi biết lần này là tôi không đúng, nhưng tôi cũng là vâng lời ông cụ Phó thôi mà. Chuyện ông cụ Phó đã quyết định, tôi cũng không có cách nào thay đổi được. Tuy vậy lần này cô và mợ cả đều qua cửa rồi, chỉ có điều bây giờ hình như ông cụ Phó có suy nghĩ về mợ cả rồi. Lúc đầu, ông cụ Phó có thể thấy rõ ràng biểu hiện của hai người qua hệ thống giám sát từ xa." Nhiên Hoàng Minh giải thích một cách kiên nhẫn.
Ban đầu, Tô Hoài Lan thật sự dẫn cái kẻ "côn đồ" kia đi lấy chìa khóa vàng, nhưng chẳng qua Tô Hoài Lan chỉ mượn danh nghĩa của việc đi lấy chìa khóa vàng, nhân cơ hội lôi lọ xịt cay trong vali hành lý của mình ra, xịt thẳng vào mắt kẻ "côn đồ" kia để chạy thoát.
Những hành động này của cô ta rõ ràng đã chọc giận tên "côn đồ, kẻ này trực tiếp lấy dao "đâm chết" cô ta.
Đương nhiên nếu là thăm dò thì con dao găm kia chỉ là đồ giả, Tô Hoài
Lan xem như bị dọa một trận không đâu.
"Tôi đã nói thật với cô rồi đó! Tính mạng của Quân Tiêu liên quan đến sống chết của rất nhiều người, vì vậy mạng sống của anh ấy càng quan trọng hơn so với tính mạng của cô và mợ cả. Thân là người phụ nữ bên cạnh Quân Tiêu, cô bắt buộc phải đối Phó được với những chuyện này..." Nhiên Hoàng Minh nói tiếp.
Nhưng mà anh ta nói mới được một nửa, Đồng Kỳ Anh đột nhiên ngồi dậy, hằm hằm giận dữ quát lớn: "Người phụ nữ bên cạnh anh cả? Hừ, các người muốn thăm dò thì thăm dò một mình Tô Hoài Lan là được rồi! Vì sao lại lôi cả tôi vào? Lẽ nào thật sự giống như những gì Tô Hoài Lan đã nói, ông nội, anh cả và cả các người, tất cả đều đang nghi ngờ Quân Bác có ý không tốt với anh cả sao? Quân Bác cũng là cháu ruột của ông nội, cũng là em trai ruột của anh cả. Anh ấy ra sức vì tập đoàn Phó thị như vậy, ngày đêm tăng ca vì tập đoàn, anh ấy chỉ lấy đi số tiền lương xứng đáng của mình, rốt cuộc các người còn muốn cái gì nữa? Các người thật sự vô cùng ích kỷ!"
"Cô..." Nhiên Hoàng Minh muốn nói lại thôi.
Ngay cả ông cụ Phó cũng nhìn ra được, người con gái Phó Quân Tiêu thích là Đồng Kỳ Anh, tại sao cô lại không hiểu được vậy?
Mày kiếm của Nhiên Hoàng Minh hơi nhếch lên, cười cười cái hiểu cái không.
Đồng Kỳ Anh thấy Nhiên Hoàng Minh chỉ cười không nói, trong lòng cực kì khó chịu hỏi lại: "Anh cười cái gì?"
"Cô một lòng bảo vệ chồng của cô, nhưng cô thật sự hiểu được chồng cô sao?" Trong lời nói của Nhiên Hoàng Minh dường như có ý gì đó.
"Đương nhiên tôi hiểu anh ấy" Đồng Kỳ Anh trả lời như chém định chặt sắt.
Nhiên Hoàng Minh không nói thêm gì nữa mà là để cốc nước và thuốc đặt lên tủ đầu giường, đứng dậy nói tiếp: "Thuốc tôi để đây. Cô cả uổng đi, nhìn người không phải dùng mắt mà là dùng trái tim cảm nhận. Những gì bày ra trước mắt chưa chắc đã là sự thật. Cô là một cô gái không tệ, hy vọng chồng cô có thể hết mực trân trọng cô."
"..." Đồng Kỳ Anh có chút không biết nói gì đáp lại.
Nhiên Hoàng Minh nói xong liền đứng dậy rời đi. Anh ta còn phải đi xuống nhà đánh thức thím Lưu.
Thân thể là của mình, bản thân khỏe lên mới không trở thành gánh nặng cho Quân Bác.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời đi, Đồng Kỳ Anh uống thuốc sau đó tắm nước nóng để rửa sạch mùi tanh trên người mình.
Chuyện này khiến trong lòng Đồng Kỳ Anh nảy sinh khúc mắc.
Lúc sau Tô Hoài Lan bị cấp dưới của ông cụ Phó dẫn đi, về phần đưa đi đầu Nhiên Hoàng Minh không nói.
Sau khi Phó Quân Tiêu trở về, quả thực không biết chút gì về chuyện này, ngay cả thím Lưu cũng bị ông cụ Phó ra lệnh phải giữ kín chuyện này như bưng, không được nói cho Phó Quân Tiêu.
Lúc ăn cơm tối, Đồng Kỳ Anh luôn cúi mắt, mặt không biểu cảm ăn cơm.
Phó Quận Tiêu cứ cảm thấy không khí rất quái lạ nhưng lại không nói được ra kỳ quái chỗ nào.
Sau bữa cơm tối, Đồng Kỳ Anh phụ giúp thím Lưu làm hết việc nhà rồi tự mình quay về phòng.
Dù là đi trên hành lang gặp được Phó Quân Tiêu vừa hay đi từ trong phòng ra, Đồng Kỳ Anh cũng giả vờ như không thấy, cũng không chào hỏi lấy một câu, cứ vậy mà đi về phòng mình.
Rõ ràng cùng sống chung trong một nhà, lại cùng giờ tan làm, Đồng Kỳ Anh vẫn như trước không nói câu nào với Phó Quân Tiêu, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không cho anh.
Một hai ngày cũng đã đành, đây ba bốn ngày trời, cô hờ hững phớt lờ với anh, nhắm mắt làm ngơ, coi như không nghe thấy gì.
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.