*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Kỳ Anh rất tán thành với cách nói này nên gật đầu lia lịa, hoàn toàn vứt lời nói của cô bé nữ sinh kia lên chín từng mây.
Thật ra ở trong lòng của Đồng Kỳ Anh, không cần biết Phó Quân Bác của trước đây là người như thế nào, nhưng hiện tại anh ấy là người đàn ông của cô cũng người mà cô yêu.
Vì vậy cô có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về anh, cho dù đó là mặt tốt hay mặt xấu.
Ở phía bên kia, mặc dù bị vây quanh trong một đám người nhưng Phó Quân Tiêu vẫn có thể tìm được bóng dáng của Đồng Kỳ Anh lẫn trong đám đông dày đặc người.
Ánh mắt của anh vẫn luôn như có như không hướng về phía Đồng Kỳ Anh, nhìn cô dùng dao nĩa ăn phần thức ăn trong đĩa cơm Tây, vừa phát hiện ra cô cau mày một cái thì anh đã biết cô không thích ăn món này.
Tiếp đó anh thấy cô bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm, sau đó lại nhìn thấy cô châu đầu ghé tai thì thầm với em trai Quân Bác còn nở nụ cười rạng rỡ với đối phương.
Tô Hoài Lan thấy Phó Quân Tiêu nhìn chỗ của Đồng Kỳ Anh ở đăng kia đến ngẩn người vì thế một mình bước đến trước mặt của Phó Quân Tiêu, cô ta khẽ kiễng chân cản tầm mắt của anh ấy rồi mỉm cười nũng nịu nói: "Quân Tiêu, lát nữa anh đưa em ngồi vòng đu quay nha, được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/809837/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.