*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghe Lý Nhã Uyên nói vậy, Đồng Kỳ
Anh mới nhớ ra lần cuối cùng cô gặp Cậu Thập là
ở trước mộ của Anh Ninh.
Cậu Thập nhìn bức ảnh trên bia mộ của Anh
Ninh, ánh mắt đẩy vẻ tội lỗi.
Lễ nào...
“Cậu đã gọi điện cho anh ấy chưa?” Đồng Kỳ
Anh hỏi.
Lý Nhã Uyên lắc đầu, trong lòng nặng trĩu: “Tớ
không có cách nào liên hệ được với anh ấy cả,
trước giờ đều là anh ấy đến tìm tớ, hơn nữa hành
tung của anh ấy chỉ có thuộc hạ của anh ấy mới
biết được thôi”
Thật ra Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện ra điều
này, nếu Cậu Thập đã muốn tìm thì không cần họ
phải liên hệ anh ta cũng biết họ ở đâu.
Đồng Kỳ Anh còn có cảm giác như cô và Lý
Nhã Uyên bị Cậu Thập cho người theo dõi vậy.
Hy vọng đây không phải là ảo giác!
Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên, an ủi: “Cũng
có thể dạo gần đây Cậu Thập rất bận... Giống như
chồng tớ ấy, bận đi công tác suốt! Không có thời
gian ở cạnh người yêu.”
“Người yêu?” Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh
với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng rồi ánh mắt đó lại
biến mất nhanh chóng.
“Cậu thực sự là người yêu của anh ấy sao?
Người yêu của anh ấy là người vợ đã qua đời rồi
mài!” Lý Nhã Uyên chán nản nói.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được phá lên cười.
Nhìn thấy điệu cười của Đồng Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/809807/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.