*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra, Nặc Lâm Dương phải giả chết để trốn ra tù, anh ta còn bị buộc phải khai ra những kẻ “cầm đầu”
của mình.
Vốn dĩ, anh ta còn định thấy chết không sờn.
Cho đến khi có một tên quản tù bí mật nói với anh ta rằng còn em gái cùng bạn gái và bố mẹ anh ta đang ở ngoài đợi anh ta trở về an toàn.
Thật ra, ngay từ đêm đầu tiên gặp anh, cô đã biết thân phận của anh không hề đơn giản.
Phó Quân Tiêu nhìn từ trong gương chiếu hậu thấy Đồng Kỳ Anh đang kéo vali đến xe, anh nhanh chóng mở cửa, xuống xe giúp Đồng Kỳ Anh xách vali.
Sau khi lên xe, Đồng Kỳ Anh im lặng hồi lâu, mới nói lời cảm ơn rất chân thành.
Bởi vì cô biết, lời cảm ơn này của cô, thực sự không đủ.
Đáp lại lời cảm ơn của cô, Phó Quân Tiêu tỏ ra bình tĩnh và trả lời: “Anh cũng chỉ là đang giúp Quân Bác mà thôi, không phải giúp em.”
Anh không muốn tạo thêm bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cho cô nữa.
Khóe miệng Đồng Kỳ Anh hơi nhếch lên, cô nhìn Phó Quân Tiêu, lộ lên một nụ cười vừa an tâm vừa nhẹ nhõm.
Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, chỉ quan sát vài giây, sau đó cố kiếm chế bản thân mà thu lại ánh mắt, anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/809772/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.