*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy cậu…”
“Hoài Lan, mẹ đem bữa trưa và trà chiều tới cho con này.”
Bà Lãnh chưa thấy người đã thấy tiếng, cắt ngang lời muốn nói của Tô Hoài Lan.
Đồng Kỳ Anh và Tô Hoài Lan nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở cửa phòng sách bên kia, bà Lãnh dẫn theo một cô người hầu bưng bốn đĩa bánh ngọt và một bình trà có bốn ly trà đi vào.
“Thầy cũng cực khổ rồi, cùng uống trà chiều với nhau đi!”
Bà Lãnh mỉm cười nói.
Đồng Kỳ Anh hơi rũ mắt mà gật đầu.
“Nếu rảnh rỗi thì học tập Hoài Lan nhà chúng tôi một chút, Quân Tiêu nhà tôi mấy hôm nay ngày nào cũng đồng ý về nhà ở.
Đây là nhờ phúc của Hoài Lan đó.”
Bà Lãnh nhất thời cười với Tô Hoài Lan, cười đến mức không khép nổi miệng nói.
Trước kia bà ta hy vọng con trai và chồng có thể ở bên mình biết bao nhiêu, nhưng đây chỉ là mong muốn mà thôi.
Giờ đây con trai cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết hiếu thuận với người mẹ là bà ta rồi.
Mỗi ngày Phó Quân Tiêu trở về trừ đánh cờ với ông cụ Phó thì cũng tới ngồi hỏi han ân cần bà ta một chút.
Là Hoài Lan thay đổi tính cách lạnh lùng của Quân Tiêu nhà bà ta.
Thật ra thì quan trọng nhất là, bà ta vừa thấy Hoài Lan đã có cảm giác thân quen.
Tất nhiên bà Lãnh vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/809768/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.