Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiên Hoàng Minh vận động gân cốt, không kiêm được buôn bực hỏi: “Nhóm người kia là do ai phái đến? Có phải không biết thân phận của cậu không? Lại cả gan dám đến gây chuyện với cậu trắng trợn như vậy”
Phó Quân Tiêu có chút đăm chiêu nói: “Hẳn là nhóm người đần độn do thuộc hạ của Lý Dạ Lạc bôi dưỡng”
Quả thật Lý Dạ Lạc không thân với anh, vả lại trước khi đến đây hai người chưa từng gặp mặt bao giờ.
Ngay từ đầu anh cũng chỉ là nghe người phụ nữ tên là Tạ Liên gọi đối phương là cậu Lý mới đoán ra.
Cử chỉ lỗ mảng của người đàn ông này rất có khả năng là con trưởng của chủ tịch tập đoàn Lý Thị cũng chính là anh trai của Lý Tư San
- Lý Dạ Lạc.
Lý Dạ Lạc đến gây phiền phức cho anh không quan trọng, điều quan trọng là anh ta sẽ tiếp tục đi quấy rây người phụ nữ tên Tạ Liên sao? Phó Quân Tiêu không kiềm được cau mày, sau đó cố gắng để bản thân không có nghĩ đến việc của Tạ Liên.
Tối hôm nay anh bị sao vậy? Người phụ nữ tên là Tạ Liên kia chỉ là giọng nói có chút giỗng với Hoài Lan mà thôi.
Tại sao anh lại để tâm đến Tạ Liên kia như vậy? Nhiên Hoàng Minh không kiềm được giễu cợt nói: “Đi thôi! Đưa tôi đến nơi cậu ở, từ nay trở về sau tôi sẽ đi theo cậu.
Cậu phải nuôi tôi cả đời này”
Mạch suy nghĩ của Phó Quân Tiêu cũng vì lời nói của anh ta kéo lại.
Anh kéo cửa xe ra ngồi vào vị trí lái xe, Nhiên Hoàng Minh lập tức biết điều ngôi lên vị trí ghế phụ.
Sau khi Đồng Kỳ Anh trở về nhà, Phó Quân Bác vân chưa về, điều này làm cho cô thầm thở phảo nhẹ nhõm.
Tối hôm nay cô kiếm được hơn ba mươi ba triệu, trong đó một câu nói của cậu Nhiên thưởng cho cô sáu trăm sáu mươi sáu triệu sẽ trừ ra ba trăm ba mươi triệu trong đó.
Ba trăm ba mươi triệu còn thừa sẽ đưa cho cô và sẽ chuyển vào trong thẻ ngân hàng của cô.
Đồng Kỳ Anh đứng trước gương ở bồn rửa tay trong phòng vệ sinh nhìn thấy bản thân mình trong gương cười lạnh một tiếng.
Cô! Đồng, Kỳ, Anh! Ha.
Suy nghĩ đến những việc hôm nay gặp phải, Đồng Kỳ Anh ngồi xổm xuống, nhịn được bưng mặt nghẹn ngào.
Suýt chút nữa thì...
suýt chút nữa thì cô đã mất đi trinh tiết.
Đây đều là do cô tự làm tự chịu...
Suýt chút nữa thì...
thì cô đã có lỗi với Quân Bác rồi.
Nhưng mà cô không còn cách nào nữa.
Cô không hy vọng ngày nào Quân Bác cũng phải cực khổ vì công việc.
Đột nhiên Đồng Kỳ Anh hận học lực của mình không đủ cao, không thể chia sẻ trách nhiệm công việc với Quân Bác.
Nếu cô cũng biết thiết kế xây dựng thì tốt biết mấy, chí ít cô có thể phụ giúp Quân Bác, cho dù là trợ thủ cũng được.
Vấn đề là cái gì cô cũng không biết.
Một chút cũng không giúp được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi sớm về muộn, cả người mệt mỏi trở vê nhà ngã lăn lên giường ngủ.
Thật ra cô...
rất thương anh.
Thùng thùng thùng...
Cửa nhà tắm đột nhiên có người gõ.
Đồng Kỳ Anh hoàn hồn lại, vội vàng vặn vòi nước giội nước từ trên mặt xuống.
Phó Quân Bác lo lắng hỏi: “Kỳ Anh, em ở trong đó sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.