“Giữa chúng ta không có gì để nói, mời cô về cho.” Phó Quân Bác mím đôi môi mỏng, đôi chân mày không nhịn được mà hơi nhíu lại.
Anh ta nhíu mày, trông có vẻ không vui, càng giỗng như đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.
“Sư phụ ở trên, học trò đến là để học nghề!”
Lý Tư San khẽ nhếch môi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước từng bước xinh đẹp đến trước bàn làm việc của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác ngồi yên trên ghế Tổng giám đốc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Tư San rồi lại nhíu mày dường như đang nghĩ gì đó.
Tiếng chuông di động vang lên…
Mà tiếng chuông này không phải tiếng di động của cô, Đồng Kỳ Anh dò tìm theo tiếng phát ra, tìm thấy một cái di động được đặt dưới gối đầu trên giường ngủ của Phó Quân Bác.
Phía trên để tên là “Anh hai”
Đồng Kỳ Anh băn khoăn, bây giờ cô còn chưa được Phó Quân Bác chính thưức giới thiệu với người nhà của anh ta thì có nên nhận cuộc gọi này không.
Nhưng gọi đến cho Quân Bác, lỡ như là cuộc gọi quan trọng thì chẳng phải là anh ta sẽ bỏ lỡ sao?
Đồng Kỳ Anh lập tức câm di động, lấy chìa khóa và di động của cô đi ra ngoài.
Quãng đường từ chung cư đến Công ty Địa Trí không xa, đi bộ cũng chỉ khoảng hai mươi phút là cùng.
Lúc Đồng Kỳ Anh đi đến dưới chân tòa nhà thì ngoài cửa chính rất náo nhiệt, không biết mười mấy người đàn ông và phụ nữ đang vây quanh ai, cả đám người đều mặc tây trang mang giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/809699/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.