Phi thuyền phi hành giữa các vì sao suốt mấy ngày, chậm rãi tới gần Lam tinh. Tục ngữ nói, lâu ngày sẽ tập thành thói quen, ngay lúc Liên Kỳ Quang chầm chậm quen thuộc với cảm giác chóng mặt trên phi thuyền thì nó cũng tiến vào trong lớp phòng hộ của Lam tinh. 
“Chị dâu, về khu một trước hay trực tiếp về khu ba?” Xuống phi thuyền, Viên Linh lấy phi hành khí ra, hỏi ý kiến Liên Kỳ Quang. 
“Về nhà.” Liên Kỳ Quang tựa lưng vào ghế ngồi trong phi hành khí, nhắm mắt nói. 
Nhìn ra Liên Kỳ Quang mệt mỏi, Viên Linh cũng không quấy rầy, chỉnh độ ấm trong phi hành khí lên cao một chút, sau đó bắt đầu khởi hành. 
Liên Kỳ Quang ngủ một giấc, lúc mở mắt ra thì phi hành khí cũng dừng lại. Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì phát hiện trời đã tối sầm. 
“Chị dâu, tới rồi.” 
“Anh hai!” Vừa mới xuống xe, còn chưa chờ Liên Kỳ Quang đứng vững, theo một âm thanh vui sướng, một bóng trắng lao tới, bổ nhào lên người Liên Kỳ Quang. 
Liên Kỳ Quang ngay cả đầu cũng không động, một tay túm lấy cổ áo con heo nào đó, xác nó đặt qua một bên. 
“Anh hai! Anh hai! Em thực nhớ anh, anh rốt cuộc cũng trở lại a.” Liên Tiêu Thù túm lấy tay áo Liên Kỳ Quang lắc qua lắc lại, dẩu dẩu mỏ oán trách. 
“Đã trở lại.” Liên Dục Thành đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai Liên Kỳ Quang, trên mặt cũng hiện lên ý cười. 
Liên Kỳ Quang phóng tầm mắt lên người Liên Dục Thành, phát hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1344320/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.