Theo biến dị thể cuối cùng bị chém rụng, cảnh vật xung quanh dần dần mơ hồ, cuối cùng trở về bóng tối. 
Liên Kỳ Quang rời khỏi phòng huấn luyện, cởi thiết bị cảm ứng trước ngực đưa cho An Dịch. 
“Một tiếng ba mươi bảy phút, xuất sắc.” An Dịch đưa qua một ly nước, cười nói: “Ngoại trừ boss thì đã phá kỉ lục trong căn cứ rồi.” 
Động tác uống nước của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, nhìn gương mặt cười tủm tỉm của An Dịch, từng ngụm, từng ngụm uống hết rồi ném cái ly lại. 
“Chị dâu, boss đang ở phòng họp tác chiến, đừng quên thay đồ.” Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, An Dịch lớn giọng nói. 
Liên Kỳ Quang về tới phòng, tẩy đi một thân mồ hôi, mặc vào bộ đồng phục màu đen của trường quân đội, tiếp đó xoay người ra khỏi phòng. 
… 
“Chị dâu, boss ở bên trong, cần thông báo không?” Binh sĩ dẫn đường tới phòng họp mở miệng hỏi. 
“Tôi chờ.” Liên Kỳ Quang đi tới, đứng tựa vào bức tường bên cạnh cạnh cửa phòng họp đang đóng kín, hai tay đút trong túi, trầm mặc nhìn sàn nhà dưới chân, lại bắt đầu thất thần. 
Binh sĩ thấy vậy thì gãi gãi đầu, chỉ đành chào theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người rời đi. 
Liên Kỳ Quang đứng khoảng hai giờ thì cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, một ít sĩ quan mặc quân phục tốp năm tốp ba đi ra, nhỏ giọng thảo luận nội dung hội nghị ban nãy. 
“A.” Người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp, lúc xoay người suýt chút nữa đụng phải Liên Kỳ Quang đứng bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1344317/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.