Mấy ngày nay tâm tình boss tốt lắm! 
Đây là tiếng lòng của tất cả quan quân binh lính trong căn cứ mấy ngày qua. Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phòng ăn quay về phòng, khóe miệng vẫn giữ độ cong 0.5 cm, toàn thân không hề còn khí lạnh cùng vụn băng như ngày xưa, thế vào đó là ấm áp như xuân về hoa nở, mà ngay cả đám binh sĩ cũng bị kích thích thành thói quen, chỉ đờ đẫn hút dịch dinh dưỡng, chứ không như mấy ngày trước trực tiếp làm rớt luôn bịch dinh dưỡng, náo loạn một trận gà bay chó sủa. 
Nhìn bóng dáng Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hiên Lãng biết rõ hai ngày mất tích Hạ Hầu Thiệu Huyền ở nơi nào lại nghiến răng nghiến lợi cào tường một trận. 
‘Boss! Chị dâu vẫn còn là vị thành niên đó a! ! Anh đúng là lão lưu manh thối tha không biết xấu hổ mà! Tôi phải tố báo! Tôi phải khiếu nại! Để anh phải ra hầu tòa án quân sự! !’ 
Chính là, có thể sao? 
Ôm cái bụng đau đớn vì bị Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh ở sân huấn luyện, Hiên Lãng ỉu xìu. 
Nói gì mà huấn luyện năng lực chịu đựng, không được dùng dụng cụ chữa thương, này không phải trả đũa chuyện mình không biết xấu hổ nghe lén thôi sao? 
Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ! Lưu manh không biết xấu hổ! Lưu manh không biết xấu hổ! ! ! ! ! 
… 
“Vợ, buổi chiều có một số việc cần anh xử lý, nếu em muốn thì đâu thì bảo Viên Linh đưa em đi.” Nhìn Liên Kỳ Quang đang bới cơm, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1344315/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.