Chương trước
Chương sau
Lãnh đạm nhìn quầy hàng chẳng chút thu hút nào trong góc, Liên Kỳ Quang chậm rãi bước qua.
Này là một cái sạp nhỏ chỉ có hai mét, trên đó này tảng đá lớn đặt lẻ tẻ, lớn nhất cao cỡ nửa người, mà nhỏ nhất thì cũng như trái dưa hấu, chủ quán là một người phụ nữ trầm mặc đầy tang thương.
Liên Kỳ Quang ngồi chồm hổm xuống trước quầy, vươn tay cầm lấy một tảng, Liên Kỳ Quang tới, người phụ nữ kia cũng không mở miệng nói chuyện, bất quá ánh mắt vẫn lóe lên một tia sáng.
Liên Kỳ Quang vận chuyển dị năng thành sợi tơ màu xanh biếc chậm rãi dung nhập vào trong tảng đá, ánh mắt hiện lên một tia dao động không rõ.
Tay Liên Kỳ Quang không ngừng di động trên tảng đá, khóe miệng không dấu vết nhè nhẹ nhếch lên.
“Số đá này bà lấy từ đâu?” Liên Kỳ Quang mở miệng hỏi.
“Là chồng tôi tìm thấy ở sân sau nhà.” Thấy Liên Kỳ Quang mở miệng, người phụ nữ có chút kích động, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Biết nó dùng làm gì không?”
“Không biết, chồng tôi cũng từng mời người tới xem, nhưng chỉ nói là tảng đá bình thường. Cũng không có năng lượng hạch nào lớn như thế, vốn chúng ta chỉ để nó ở sau nhà, lót làm đường đi, chính là mấy ngày trước chồng tôi đột nhiên ngã bệnh, trong nhà lại không có tiền, tôi thấy mấy tảng đá này cũng khá đẹp, cho nên…” Nói tới đây, âm thanh người phụ nữ ngày càng khẽ, cuối cùng cơ hồ không thể nghe thấy.
“Bà có thể thổi phồng một chút mà.”
“Kia, kia không phải gạt người sao?” Người phụ nữ ngẩng đầu, mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Phốc!” Viên Linh ở bên kia nhịn không được bật cười, nhất thời, gương mặt người phụ nữ đỏ ửng, vội vàng cúi thấp đầu, bất an vò vò góc áo.
“Bao nhiêu tiền?”
“A?” Người phụ nữ sửng sốt.
“Tảng đá này, bao nhiêu tiền.” Liên Kỳ Quang thản nhiên lặp lại.
“A! Cái kia, cậu đưa một trăm tinh tệ là được rồi.” Người phụ nữ nhỏ giọng nói.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Có, có phải mắc quá không? Kia, kia năm mươi là tốt rồi!” Thấy Liên Kỳ Quang không nói lời nào, bà ta có chút luống cuống.
“Một ngàn tinh tệ.” Liên Kỳ Quang cầm lấy một tảng đá to cỡ dưa hấu, ngốc ngốc nói: “Một khối.”
Xung quanh một mảnh ồ lên.
“…” Người phụ nữ trợn to mắt, há miệng, không thể tin nổi mà nhìn Liên Kỳ Quang.
“Tốt lắm, tính tiền đi.” Viên Linh cười cười lắc lắc đầu, vừa định lấy thẻ ra thì đã thấy Liên Kỳ Quang móc thẻ, đưa cho chủ quầy.
‘U! Này không phải thẻ lương của boss sao? Boss không hổ là boss, thực thương vợ a.’ Viên Linh cảm thán.
‘Thẻ kim cương! !’ Tiếng kinh ngạc ở xung quanh lại càng sâu hơn.
“Không! Này, này đắt quá.” Nữ nhân kinh hoảng xua tay liên tục.
“Có tiền, tùy hứng.” Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm ném thẻ cho người phụ nữ, bà ta cầm thẻ mà có chút không biết làm sao.
“Tính tiền đi, chúng tôi đang vội.” Viên Linh mở miệng.
“A, vâng vâng.” Người phụ nữ kinh hoảng tính toán, run rẩy quẹt thẻ, sau đó dùng hai tay trả lại cho Liên Kỳ Quang.
“Cám ơn! Cám ơn ngài! Cám ơn!”
Liên Kỳ Quang cất thẻ, thu đá vào trong không gian, xoay người rời đi, đám người vây xem lập tức nháo nhào mở ra một con đường, dõi mắt nhìn theo Liên Kỳ Quang.
“Có số tiền này, bà ta hẳn có thể giúp gia đình tạm thời vượt qua khoảng thời gian khó khăn rồi.” Đi trên đường, Viên Linh nhìn Liên Kỳ Quang cười nói, vốn tưởng Liên Kỳ Quang là người trời sinh lạng lùng, không ngờ lại là ngoài lạnh trong nóng.
“Bất quá chị dâu, mấy chuyện này ở Bất Lạc tinh nhiều lắm, chị dâu không thể giúp hết được đâu.” Loại chuyện này vẫn không nhúng tay quá nhiều thì tốt hơn, nếu không, nhất định sẽ bị người ta lợi dụng.
“Lỗ?” Nhìn con đường huyên náo, Liên Kỳ Quang đột nhiên phun ra một chữ.
“Đúng vậy! Một ngàn tinh tệ mua một tảng đá, không phải lỗ, mà là lỗ muốn chết luôn.” Nghĩ tới mấy tảng đá mà Liên Kỳ Quang mua, Viên Linh bĩu môi.
Liên Kỳ Quang thản nhiên liếc mắt nhìn Viên Linh một cái, không đáp.
Không phải cậu lỗ, mà là người phụ nữ kia, thứ này căn bản không phải tảng đá bình thường mà là ngọc thô, vừa nãy cậu đã xem xét, bên trong mỗi khối đều có màu xanh. Ngọc thạch cậu từng thấy qua, cho dù là thời kì tận thế ăn thịt người kia, ngọc thạch cũng có giá trên trời, huống chi là hiện tại.
Nhưng nếu chỉ có giá trị thì Liên Kỳ Quang cũng không để ý đến vậy, thứ cậu muốn là sức mạnh thuần túy ẩn bên trong, lúc dò xét khi nãy cậu rõ ràng cảm nhận được dị năng hệ mộc của mình trong nháy mắt tăng lên, nếu có số ngọc thạch này, cậu rất có thể sẽ đột phá.
Liên Kỳ Quang chiếm được lợi lớn, tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ngay cả Viên Linh hỏi han thỉnh thoảng cũng đáp một tiếng, này làm Viên Linh quả thực có chút thụ sủng ngược kinh.
Lại đi dạo thêm một lúc, thu hoạch được ngọc thạch làm Liên Kỳ Quang không còn hứng thú với những thứ khác, không bao lâu liền nói quay về. Viên Linh vốn là đi theo bảo vệ Liên Kỳ Quang, không nói hai lời lập tức phóng phi hành khí.
Ngồi trên phi hành khí, Liên Kỳ Quang ôm cánh tay dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Viên Linh nhìn sau lưng Liên Kỳ Quang, lặng lẽ thả nhẹ động tác.
Hành trình nửa giờ không tính là dài, phi hành khí chậm rãi đáp xuống căn cứ.
“Chị dâu, tới rồi.” Viên Linh nhỏ giọng gọi.
Liên Kỳ Quang mở to mắt, nhìn nhìn xung quanh, trùm mũ, đứng dậy.
Phi hành khí mở ra, Liên Kỳ Quang theo sau Viên Linh, vừa bước xuống thì nhìn thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền ‘mất tích nhiều ngày’ cách đó không xa, nhất thời có chút giật mình.
Làm Liên Kỳ Quang giật mình không phải Hạ Hầu Thiệu Huyền, mà là một cậu bé thanh tú trong lòng anh.
“Chị dâu, sao không đi?” Thu lại phi hành khí, Viên Linh quay lại hỏi.
“…” Liên Kỳ Quang.
Viên Linh nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Liên Kỳ Quang, nhất thời không nói nên lời.
Tựa hồ thấy được Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền ở bên kia vung tay hất văng cậu bé ra ngoài, vội vàng đi tới hướng Liên Kỳ Quang.
“Chị dâu…” Viên Linh có chút lo lắng nhìn Liên Kỳ Quang, nhẹ giọng gọi.
Thu hồi tầm mắt, Liên Kỳ Quang đưa tay đút vào túi, mặt không biểu cảm đón Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới.
Lúc hai người đứng sát nhau, Hạ Hầu Thiệu Huyền vươn một tay bế bổng Liên Kỳ Quang lên, nhẹ nhàng cắn trên cổ cậu một chút.
“Vợ à, đã về rồi?”
“Ân.” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Viên Linh đưa tôi tới chợ giao dịch, mua được thứ tốt, chốc nữa cho anh xem.”
“Ừ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cười khẽ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Anh Hạ Hầu.” Thiếu niên thanh tú đi tới bên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, sợ sệt mở miệng, ánh mắt đỏ hồng chớp chớp, vẻ mặt thực ủy khuất.
Nhìn qua thiếu niên, ý cười trên mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền biến mất, nhíu mày.
“Lê Ngọc, về sau nếu cậu còn không an phận thì rời khỏi căn cứ cho tôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền dứt lời liền không thèm nhìn tới gương mặt lã chả chực khóc của thiếu niên, ôm Liên Kỳ Quang xoay người rời đi.
“Lê Ngọc, đừng đánh chủ ý tới chị dâu, chị dâu chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng có thể diệt nhóc.” Bắt được tia ngoan lệ chợt lóe trong mắt Lê Ngọc, Viên Linh nhíu nhíu mày.
“Anh Viên, trong lòng anh, Lê Ngọc chính là hạng người như vậy sao?” Lê Ngọc hai mắt mông lung đẫm lệ, thương tâm đến cực điểm nhìn Viên Linh.
“…” Nhìn gương mặt hoa lê đẫm mưa của Lê Ngọc, Viên Linh giật giật khóe miệng, nhịn không được run rẩy.
“Tóm lại, nhóc tự giải quyết cho tốt đi.”
Viên Linh đi rồi, trong ánh mắt to tròn mông lung đẫm lệ của Lê Ngọc chỉ còn tràn đầy âm độc cùng hận ý.
“Dị năng của anh đột phá?” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu.
“Ừ.”
“Bậc nào rồi?”
“Bậc huyễn.” Hiện giờ không nói Bất Lạc tinh, cho dù là cả Lam tinh, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng rất khó gặp được địch thủ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu cao thủ bậc nhất.
“…” Liên Kỳ Quang, đúng là chọc người ta tức chết mà.
“Ghen tị?” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu cắn nhẹ bên khóe miệng Liên Kỳ Quang.
“Ừ!” Gật mạnh đầu: “Nước hồ chỉ có thể sử dụng một lần, không thể dùng lần hai.” Cho nên cậu không còn cách nào tiếp tục đột phá.
“Không ghen tị, về sau anh bảo hộ em.”
“Anh uống loại nào?” Dị năng vốn càng lên cao thì càng khó đột phá, Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn đã là cao thủ bậc không, sao lại so với cậu còn nhẹ nhàng hơn, đột phá một lúc hai bậc.
“Loại không pha loãng.”
“…”
“Làm sao vậy?”
“Rất đau.” Lúc trước cậu uống loại pha loãng đã đau đến vậy, nếu là tinh khiết, kia chẳng phải lại càng đau hơn sao?
“Vợ à, vừa nãy em có cảm giác gì?” Hạ Hầu Thiệu Huyền cười cười, đưa tay xoa xoa mi gian nhíu chặt của Liên Kỳ Quang, chuyển đề tài.
“Cảm giác gì?”
“Người vừa nãy ấy.” Sau khi dị năng đột phá, chuẩn bị đi tìm Liên Kỳ Quang thì lại được báo Liên Kỳ Quang đã cùng Viên Linh ra ngoài, vì thế anh tới khu đỗ chờ Liên Kỳ Quang về, muốn cho vợ yêu một kinh hỉ, không ngờ Lê Ngọc thế nhưng lại chạy tới.
Lê Ngọc là em trai của một cấp dưới, người nọ đã hi sinh trong một lần chống đỡ thể biến dị, trước lúc hi sinh chỉ hi vọng anh có thể hỗ trợ chiếu cố đứa em trai. Lúc về lại căn cứ, anh liền tùy tiện sắp xếp cho Lê Ngọc vào bộ phận y tế, sau đó cũng ít khi gặp mặt.
Lúc Lê Ngọc bổ nhào vào người anh thì vừa lúc nhìn thấy Liên Kỳ Quang nhìn qua, nhất thời hoảng hốt, không chút suy nghĩ hất ngã Lê Ngọc, sau đó vội vàng đi tới chỗ Liên Kỳ Quang, nhìn gương mặt lãnh tĩnh của vợ yêu mà lòng anh rối bời, chỉ sợ vợ tức giận.
“Không cảm giác.” Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ngây ngô nói.
“… vợ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bất đắc dĩ: “Vợ nói vậy làm anh thực thương tâm.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Cậu ta vốn không phải đối thủ của tôi.” Trầm mặc một lát, Liên Kỳ Quang hé miệng, ngơ ngác nói.
“Nếu tôi thấy cậu ta chán ghét, tôi sẽ giết cậu ta.”
Lẳng lặng nhìn Liên Kỳ Quang, thật lâu sau, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa xoa tóc cậu.
“Vợ à, em thực tàn bạo.”
“Anh nguyện ý không? Để tôi giết cậu ta?”
“Nếu Lê Ngọc không quá đáng thì lưu lại một mạng, anh đã đáp ứng anh trai cậu ta.”
“Còn quá đáng thì sao? Tỷ như, muốn giết tôi?”
“Anh sẽ tự ra tay!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.