Bất đồng với không khí trầm lặng ngày xưa, hôm nay ban nhất là một  mảnh tranh cãi ầm ĩ, Khuynh Y nổi giận đùng đùng, Lam Kỳ than thở, Mễ Tiểu Bảo thất kinh, bất quá, hết thảy vào khoảnh khắc Liên Kỳ Quang bước vào lớp liền biến mất. Cả ban sắc mặt mỗi người mỗi khác nhìn Liên Kỳ Quang, nhất thời bầu không khí yên lặng tới quỷ dị. 
Tựa hồ không nhận ra không khí khác thường trong lớp, Liên Kỳ Quang nhàn nhã lướt qua Lam Kỳ đứng ở cửa, bình tĩnh đi tới chỗ của mình. 
Sau khi ngồi xuống, chống cằm, nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ nhìn đám người ồn ào tới lui trong học viện, ánh mắt tĩnh lặng tịch mịch mang theo vẻ bình tĩnh hiếm có. 
“Khô… Khô Mộc.” Mễ Tiểu Bảo do dự đi tới trước bàn Liên Kỳ Quang, sắc mặt do dự nhìn cậu. 
Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, mặt không chút biến đổi nhìn Mễ Tiểu Bảo. 
“Khô Mộc, bọn họ đều nói, đều nói cậu gọi là Liên Kỳ Quang.” 
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Mễ Tiểu Bảo bất an lo lắng trước mắt, thản nhiên gật đầu: “Tôi là Khô Mộc.” 
Khô Mộc, biệt danh khi chấp hành nhiệm vụ, cũng là cái tên trước mặt người khác. Ám Quang, ánh sáng hi vọng trong bóng đêm, hai chữ này là mẹ cho cậu, nữ nhân đáng thương kia cũng là người duy nhất chăm lo cho cậu trong thời kì tận thế. Sau khi nữ nhân kia chết đi, cậu rất ít khi dùng tới hai chữ này. 
“Được rồi! Tiểu Béo!” Khuynh Y đi tới, vươn tay kéo Mễ Tiểu Bảo lại, chọt chọt đầu cậu, vẻ mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1344249/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.