Không nhìn tới ánh mắt kinh dị cùng kinh ngạc của đám người tới lui, Liên Kỳ Quang đội cây hoa ăn thịt đang giương nanh múa vuốt trên đầu, nhàn nhạt ngồi xổm ở ven đường ăn thịt viên 009-A vừa mua về, vành mũ rộng thùng thình che khuất nửa gương mặt, sợi tóc hỗn loạn che đi ánh mắt, chỉ lộ ra cái miệng không ngừng gặm cắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thấy Liên Kỳ Quang nhét viên thịt cuối cùng vào miệng, Liên Tiêu Thù sợ hãi nhích tới, cẩn thận kéo kéo tay áo Liên Kỳ Quang: “Anh hai, anh ăn no chưa?”
Liên Kỳ Quang đứng dậy, nhéo nhéo bụng, nhàn nhạt nhìn không khí trước mắt, trầm mặc hồi lâu mới bình tĩnh gật gật đầu: “No rồi.”
“Kia chúng ta có thể đi chưa?”
“Đi đâu?”
“Anh đáp ứng anh cả sẽ đưa em tới trường mà.” Liên Tiêu Thù có chút ủy khuất nhìn Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, mặt không biến sắc nhìn Liên Tiêu Thù.
“Anh, anh không muốn thì thôi.” Liên Tiêu Thù mếu máo, đôi mắt đỏ lên, cúi thấp đầu, cơ hồ sắp bật khóc.
“Đi thôi.” Liên Kỳ Quang đút tay vào túi quần, nhàn nhạt bỏ lại hai chữ.
“A?” Liên Tiêu Thù con ngươi đỏ ửng ngây ngốc nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang, tựa hồ không kịp phản ứng.
“Cô chủ, nếu không đi sẽ không đuổi kịp đâu, cậu chủ đã đi xa rồi.” 009-A tiến tới hai bước, hơi cúi người, cung kính mở miệng.
“A?” Liên Tiêu Thù sửng sốt, lập tức hé miệng, lộ ra nụ cười thật tươi: “Anh hai! Chờ em ! ! !”
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1344242/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.