“Boss, đây là kết quả ngày đó.” An Dịch mở quang não, biểu tình nghiêm túc hiếm có, làm Hiên Lãng cùng Trọng Mục hai mặt nhìn nhau. 
“Thông qua phân tích, quần áo trên người Liên thiếu không thuộc về Lam tinh.” 
“Chẳng lẽ chất liệu tinh cầu khác?” Hiên Lãng nghi hoặc. 
“Không.” An Dịch lắc lắc đầu, trên mặt nghiêm nghị thêm vài phần. 
“An Dịch, nói thì nói lẹ đi, đừng lề mề.” Trọng Mục mất kiên nhẫn thúc giục. 
“Cậu câm miệng.” An Dịch quát khẽ. 
Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi trên sô pha, ngón tay gõ gõ nhẹ đầu gối, sắc mặt bình tĩnh làm người ta không nhìn ra suy nghĩ của anh lúc này: “Nói tiếp đi.” 
“Nếu thật sự phải nói rõ, thì quần áo trên người Liên thiếu không phải thời đại này.” 
An Dịch vừa nói ra lời này, trong phòng là một mảnh yên lặng quỷ dị. 
“An Dịch, cậu, cậu có ý tứ gì?” 
“Quần áo trên người Liên thiếu, nếu chỉ xét ngoại hình thì chẳng qua có chút kì quái, quê mùa mà thôi. Nhưng nếu xét về chất liệu, chúng nó đều là đồ cổ, ít nhất, phải có lịch sử hơn ba nghìn năm.” 
“…” Hiên Lãng. 
“…” Trọng Mục. 
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền. 
“Kỳ tận thế ba ngàn năm trước cơ hồ đã phá hủy toàn bộ văn hóa nhân loại, sau đó trải qua hơn ngàn năm trắc trở, nhân loại bị bắt phải rời khỏi địa cầu, lang thang trong vũ trụ, cuối cùng mới phát hiện Lam tinh, định cư lại, chính là nền văn minh thuộc về nhân loại cơ hồ bị diệt sạch, mà chúng ta biết được những cái này cũng từ một ít sách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1344232/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.