Nhìn Giang Mặc Thịnh đã bắt đầu tu luyện, hơn nữa tốc độ vẫn nhanh như thế, Du Cẩn Lật đã sớm ngứa ngáy khó nhịn trong lòng rồi.
Cậu nhất định phải nhanh kiếm nhiều lực tín ngưỡng chút mới được, nếu không bản thân là sư phụ mà tu vi lại thấp hơn đồ đệ, nói ra khiến cậu thật là mất mặt.
Có điều nhìn tới nhìn lui, Du Cẩn Lật cũng không tìm được việc mình có thể làm, cách khiến mọi người yêu mến mình.
Trên thế giới có rất nhiều người được hoan nghênh, như Giang Mặc Thịnh là anh hùng quốc dân dựa vào công tích vĩ đại được mọi người yêu mến, đương nhiên, nổi tiếng giống Giang Mặc Thịnh như vậy đã ít lại càng ít, dù là siêu sao tinh tế thì số lượng fan cũng không nhiều bằng Giang Mặc Thịnh.
Nên Giang Mặc Thịnh tuyệt đối là người có một không hai, không chỉ có nhiều công tích vĩ đại mà dáng dấp còn siêu đẹp trai, không kém hơn so với siêu sao tinh tế, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút nữa.
Nếu không phải anh ấy không muốn gia nhập giới giải trí, vậy một chút siêu sao kia tính là cái gì?
Làm minh tinh cũng là một cách được mọi người yêu mến, nghề nghiệp có fan đông đảo, lực tín ngưỡng sẽ đạt được rất nhanh, nhưng Du Cẩn Lật tự mình hiểu mình, một là cậu không biết hát, hai là không biết nhảy, ba không biết đóng phim, chỉ có khuôn mặt so được với minh tinh, cứ như vậy, cậu tiến vào giới giải trí có thể làm gì được chẳng lẽ làm một cái bình hoa à.
Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-phu-nhan-la-phuc-than/503959/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.