"Haha, ba mẹ thích là tốt rồi, sau này con có thể thường xuyên làm cho hai người ăn." Du Cẩn Lật cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng bưng chén đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Tuy mùi vị còn kém hơn kiếp trước một ít nhưng vì mấy ngày nay ăn đều là thịt nấu không có mùi vị nên bữa này Du Cẩn Lật ăn vẫn đặc biệt thỏa mãn.
Hai quả cầu ánh sáng khá lớn bay từ trong người Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào ra, sau đó lắc lư chui vào cơ thể của Du Cẩn Lật.
Lúc ba người ăn cơm ngồi đối diện nhau nên lần này Du Cẩn Lật nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt không khỏi trợn to, lộ ra sự kinh ngạc.
"Tiểu Lật Tử sao vậy?" Kiều Mục Lam thấy thế không khỏi lo lắng hỏi.
"Không có gì không có gì đâu ạ, tại nãy xém nữa con bị mắc nghẹn nhưng giờ thì ổn rồi ạ." Du Cẩn Lật vội vàng tìm cớ nói không muốn để đối phương lo lắng, nhưng trong lòng đã kinh ngạc, chấn động và kinh hỉ cơ bản không ngừng được.
Cậu vốn tưởng để hấp thu linh lực, khôi phục tu vi của kiếp trước chỉ có thể dựa vào linh vật của thế giới này, dù sao ở đây không có linh khí, cậu cơ bản không thể nào dựa vào việc bế quan tu luyện để khôi phục được.
Nhưng mới vừa rồi, cậu lại phát hiện một phương pháp khác có thể gia tăng linh lực mà còn có thể nhanh chóng với hữu hiệu hơn so với ăn linh vật.
Nếu không phải không đúng lúc, Du Cẩn Lật hận không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-phu-nhan-la-phuc-than/503951/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.