"Đứa nhỏ này thật tốt, có nó ở đây trong nhà náo nhiệt hơn nhiều." Giang Chấn Đào ở bên cạnh cười nói.
"Còn không phải vậy sao, hơn nữa em thấy A Thịnh cũng rất thích đứa nhỏ này, Tiểu Lật chạm vào nó, nó cũng không đưa bộ mặt chán ghét ra, có lẽ chúng ta thật sự sắp được ôm cháu rồi." Kiều Mục Lam nói nói, hốc mắt lại ươn ướt.
Có thể gặp được Du Cẩn Lật đúng là Giang gia bọn họ có phúc, nhưng tưởng tượng đến nguyên nhân bọn họ tìm đến Du Cẩn Lật, tưởng tượng đến con trai mình càng thêm hư hại cơ thể, bà làm một người mẹ liền nhịn không được bi thương trong lòng.
Giang Chấn Đào nhìn vợ thương tâm mà đau lòng không thôi, ôm bà vào lòng ngực cẩn thận an ủi.
Mấy ngày qua, thống khổ nhất có lẽ là vợ mình, đầu tiên là cơ thể của ông, sau đó lại tới có thể của con trai, lập tức hai trụ cột trong nhà đều muốn sập hết, bà sao lại không đau khổ?
Tuy rằng mỗi ngày trên mặt đều treo nụ cười nhưng ông biết, bà chỉ không hi vọng mọi người thấy mà lo lắng cho bà thôi.
"Lam Nhi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi." Giang Chấn Đào trấn an vợ mình.
"Ừm, sẽ ổn thôi." Kiều Mục Lam lặng lẽ lau nước mắt, phụ họa nói.
Giang gia bọn họ sẽ không suy sụp cũng sẽ không bị người ta khi dễ, sớm hay muộn sẽ có một ngày, chúng ta toàn bộ sẽ trả lại hết.
...Trong phòng bếp...
Du Cẩn Lật nhìn các loại nguyên liệu hôm nay mua về, vui mừng không khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-phu-nhan-la-phuc-than/503945/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.