Cuối cùng Du Cẩn Lật vẫn quyết định trước hết cứ lấy lòng đùi vàng mới là quan trọng, nói cho cùng thì chỉ cần có thể ở lại đây thì sao phải xoắn việc không ăn được đồ ngon nha?
Hơn nữa, hiện tại cậu có một cơ hội vô cùng tốt để kiếm độ hảo cảm của đùi vàng đó.
"Chị ơi, có phải thiếu gia cũng chưa ăn cơm không, hay chúng ta cứ mang vào* cho anh ấy đi." Du Cẩn Lật cười nói với Kiều Mục Lam.
(*): Chỗ này tui edit đại:<
Sư huynh từng nói, phụ nữ xinh đẹp thì kêu chị là được, các cô rất thích xưng hô như vậy.
Kiều Mục Lam nghe Du Cẩn Lật xưng hô mà sửng sốt, bây giờ bà mới chợt nhớ hình như mình chưa tự giới thiệu với cậu bao giờ liền cảm thấy có chút phiền muộn nói: "Tiểu Lật, bây giờ chúng ta là người một nhà, con có thể trực tiếp gọi dì là mẹ hoặc chờ con thành hôn với A Thịnh rồi sửa lại cũng được."
Kiều Mục Lam nói xong có chút chờ mong nhìn Du Cẩn Lật.
Du Cẩn Lật hơi hơi nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi điều gì đó, rồi một giây tiếp theo lập tức nở một nụ cười ngọt ngào kèm theo một tiếng kêu to trong trẻo: "Mẹ."
Mẹ? Đây là lần đầu cậu gọi cái xưng hô này, lúc trước trên đường cái thường thấy những đứa trẻ kêu ba gọi mẹ, nhưng ba mẹ cậu là ai chứ?
Từ khi cậu có ý thức chưa từng được gặp qua ba mẹ của mình, cũng không có cơ hội kêu hai cái xưng hô này.
Nhưng giờ không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-phu-nhan-la-phuc-than/503931/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.