Liễu Thanh Phong nhìn theo bóng lưng cậu mà cười cười, đứng từ xa nói “Tư Không chiến, tôi nhất định sẽ đến tìm cậu”.
“Khụ khụ.” Đau thật, không hổ là quái thú cấp bốn. Cả đến áo giáp cao cấp mà nó cũng chọc cho ra cái rổ luôn. Thật ra là lần này hắn chỉ ghé nhà một người bạn chơi ít hôm, nhưng vì quá rảnh rỗi nên đi săn kiếm niềm vui, ai ngờ vui quá mà khóc không ra nước mắt.
Nhìn lại đống quần áo trên người, hắn thở dài rồi đi tìm chỗ tắm rửa, thay bộ đồ khác, sau đó sẽ đi tìm anh bạn nhỏ kia. Nghĩ tới đây hắn liền bừng bừng sức sống, hơn nữa hắn rất tò mò về Tư Không Chiến, cái họ Tư Không đó không phải muốn mang là được đâu, hắn rất muốn biết rốt cuộc là cậu con cháu “đại bác” kiểu gì của dòng họ Tư Không? Hay là… con rơi? Chậc, chắc chắn sẽ là một câu chuyện rất thú vị đây.
Vì bị thương nặng nên lúc cậu đi đến bìa rừng thì trời đã sáng, Tư Không Chiến không thể nhảy trên nóc nhà để về nhà như mọi khi cho nên cậu đành tìm chỗ tẩy đi những vết máu, thay đồ thường ngày rồi mới lê lết về nhà, nếu bị cha bắt gặp thì cậu sẽ giả vờ như mình mới vừa chạy bộ trở về. Và kết quả không ngoài dự đoán, cậu đã gặp cha ngay cửa lớn nhưng vì hơi thở hỗn loạn cùng với mồ hôi ướt đẫm trên người cậu khiến Tư Không Vân Tường tin là thật, anh không nghi ngờ nên vẫn đi làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-lai-bi-vo-duc-sao/2574197/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.