“Thần Hạ, cậu đừng buồn nữa! Mình đã chân thành khuyên cậu từ sớm gã đó chỉ muốn tiêu tiền của cậu, gã làm gì yêu cậu thật lòng chứ!”
Diệp Thư Cát Ly mút một ngụm sinh tố lớn thả ra thở một hơi dài.
“Con mắt nào của cậu tớ buồn.”
Nhâm Phó Hạ hơi nhướng mày một bên nhìn Cát Ly nói. Diệp Cát Ly cười hơi nhếch khốn đốn nói: “ Ngồi trong quán đã hơi ba mươi phút nhưng giây nào cậu cũng trưng cái mặt buồn ra, cậu nói còn không?”
Cái tên đó đúng là phế vật vô dụng, là đàn ông chỉ biết ăn tiền của cậu nhưng hắn lại chẳng cho cậu cái gì.”
Diệp Thư Cát Ly vừa bực bội nói lại cầm nước lên uống. Chơi với Nhâm Phó Hạ từ năm lớp 9 cô ta nhìn rõ những trải nghiệm của Phó Hạ, quen nhau với Hoàng Giả Ninh cũng là do cái bộ dạng vờ trưởng thành của hắn, khiến Nhâm Phó Hạ có chút cảm tình, yêu nhau được một năm gã đột nhiên lại bắt đầu trẻ con, cái gì cũng nũng nịu làm bộ làm tịch với Phó Hạ, cái bộ mặt thật buồn nôn, cũng chẳng có chút liêm sỉ, đó là một bộ mặt với 100 tầng lớp.
Hắn tốt nghiệp được gần một năm rồi nhưng vẫn ngồi không chờ ăn, xin xỏ từ Nhâm Phó Hạ, lần quyết định chia tay này quả là thật tuyệt vời, nó như chút bỏ đi gánh nặng của Diệp Thư Cát Ly, mặc dù cô ta là kẻ ngoài cuộc.
Cát Ly đột nhiên đứng lên, mắt cô ta hướng ra đằng sau phía xa của Nhâm Phó Hạ, cô nhìn theo. Phía không xa, gã đàn ông vô dụng mới chia tay với cô đang có ba ngày mà khủy tay hắn lại có đôi tay của một người phụ nữ bám vào, gã còn ăn mặc rất lịch sự, cười vui vẻ trò chuyện với người phụ nữ đó chứ.
Còn ra dáng một người đàn ông có phép tắc đẩy ghế ra cho quý cô ngồi.
Nhâm Phó Hạ lặng im nhìn những hành động đó, mặt cô đến một biểu cảm cũng chẳng có.
“Tớ không ngờ hắn lại là kiểu nam nhân "phóng khoáng" như vậy đấy. Chia tay chưa bao lâu đã để phụ nữ khác khoác tay, tên khốn này xứng đáng ngồi mười chín tầng địa ngục.”
Đúng vậy, thật là tên khốn. Bên nhau bốn năm hắn lúc nào cũng lải nhải nói yêu cô, kết quả chia tay chưa tới một tuần mà hắn đã trái dắt mỹ nữ rồi. Hoàng Giả Ninh là một tên khốn tệ hại như vậy sao? Trước nay Nhâm Phó Hạ chưa từng biết luôn đấy.
Trong lòng bỗng có chút xao động, cô... đang hối hận vì đã quen hắn sao?
Cảm xúc trong cô lúc này hơi khốn nạn, một loại cảm xúc dâng tới như bóp nghẽn người cô, muốn cô khóc, muốn cô dỗi và hận hắn, thế nhưng cô không bằng lòng để những cảm xúc đó lên ngôi.
Phó Hạ rời mắt rồi đứng dậy bước đi.
Diệp Thư Cát Ly lấy túi xách mặt hối hả đi theo.
“Thần Hạ đi từ từ thôi, tớ đeo cao gót đấy.”
Ra khỏi quán nước lớn Nhâm Phó Hạ đi chậm lại, cảm thấy hơi bực bội cô đập hai phát vào tim mình, thứ cô cảm nhận thấy là một cảm giác trống trải, rất rất khó chịu.
“Thần Hạ, cậu bị ma rượt à! Làm tớ đi theo hỏng luôn bên giày này.”
Cát Ly lỏng lẻo thân mình, một bên chân cao một bên chân thấp lệch khệch chạy tới, trên tay còn xách lấy bên giày không còn gót, cô ta thở ra đầy hơi, mặt mũi đầm đìa rơi mồ hôi.
“A... nóng quá, cháy da tớ rồi hu hu. Sao trờ lại ló nắng thế kia, dự báo chẳng phải nói hôm nay mưa sao?”
Cát Ly bực bội lại vừa cuống lên, nhưng ngay giây sau lại có mưa rơi xuống.
“A... đang nắng sao lại mưa thế này. Thần Hạ, tớ mặc váy mỏng, cậu mau che giúp tớ đi.”
Cát Ly vội vã đưa tay ra, lưng người cúi khom, ngay giây sau mưa liền hết, nắng vẫn ở đây, mưa chỉ rơi tầm 15 giây. Cô co người đứng im, xoay mặt ra trái nhìn.
“Thật xin lỗi! Tôi đang rửa xe quên nhìn đường.”
“Aaaaaaaaa... quên gì đường hả. Đường người ta đi mà anh lại phun nước, mắt để trên mây à.”
Cát Ly bực bội gắt gỏng hét lên, vẻ mặt như sắp phát khóc tới nơi. Hét xong lại tự động quay người bước đi, để lại khuôn mặt hơi ngơ của gã đàn ông đang cầm vòi xịt nước.
“Phó Hạ, Thần Hạ.”
Diệp Thư Cát Ly bĩu môi, buồn mặt nhìn cô.
Nhâm Phó Hạ tiến tới, khoác lên cái áo khoác đen trên tay của mình cho Cát Ly, xong lại nhìn ra điện thoại, bấm tay.
“Thần Hạ.” Cát Ly mếu máo nhìn cô.
“Ngoan.” Phó Hạ xoa đầu cô tay rồi không còn quan tâm gì nữa.
Diệp Thư Cát Ly như bị ruồng bỏ, cô gái bĩu môi không hé nửa cái răng im lặng nhìn Phó Hạ rồi lại đi theo.
Khoảng vài phút trôi qua Nhâm Phó Hạ mới quay đầu lại nhìn Cát Ly, trên môi còn hiện ra nụ cười ẩn ý, không để Cát Ly nghĩ ngợi gì Phó Hạ đột ngột đưa điện thoại ra trước mặt cô ta, cười tự hào nói: “ Tớ có người yêu rồi!”
Cát Ly nhìn cô với vẻ mặt hơi khinh thường, một cô gái lạnh lùng chưa bao giờ nhắn tin với ai quá một tuần, cũng chẳng bao giờ chủ động mà cũng bảo có người yêu? Cô không tin, Cát Ly nhìn vào màn hình điện thoại ngay giây sau phải tháo ra bộ mặt khinh bỉ của mình.
“Cậu... cậu đùa sao Thần Hạ. Có phải tin nhắn của cậu không đấy, cậu định lừa tớ sao?”
“Muốn xác nhận thì tự mà quan sát kỹ, ai rảnh mà đi lừa.”
Cát Ly cầm lấy điện thoại nhìn vào hơi chăm chú, cuối cùng trả lại, cô cũng tin rồi.
“Hừ, cho bà cái sừng kỳ lân bà cũng bật lại.”
“Woa, Thần Hạ... lần đầu tiên tớ thấy cậu trẻ con như vậy đấy, nhưng mà cậu có tính yêu kẻ đó mấy ngày không?”
Cát Ly đưa tay hơi chỉ ra điện thoại.
Nhâm Phó Hạ lười viết ra biểu cảm, cô xoay mặt bước đi trả lời: “ Tớ vẫn như vậy, kể cả yêu mấy ngày thì tùy thằng đó thôi. Về thôi, lần hợp tác thành công này tớ chắc sẽ được sếp thăng chức, mời cậu một bữa để ăn mừng trước.”
“Ha, tự tin quá hê.”
...
“Đồng Ngụy, cậu làm cái gì mà cười nhe răng xấu như khỉ thế kia?”
Gã đàn ông đứng ngoài xịt nước ô tô mặt hơi nhàu lại nhìn vào trong nhà của mình, nơi có một người đàn ông chững chạc, bộ thể cao lớn, vai dài, khuôn mặt lãng tú, miệng cười sáng rạng bước ra. Anh ta mặc cái áo phông trắng rộng với chiếc quần jeans nhìn rất hài hoà, tươi rói. Ngay khi nghe câu "xấu" từ miệng miệng gã đàn ông kia anh chàng liền tắt đi nụ cười.
“Xấu lắm sao?”
“Không xấu sao tôi nói cậu thành ra khỉ được chứ.”
Chàng trai thật sự không hé răng ra cười nữa, chân nhanh nhẹn bước ra.
“Rửa xong rồi đấy, có điều không còn bóng như trước nữa. Cậu có tiền như vậy tôi nghĩ cậu nên đổi con BMW mới đi, con này cậu lái cũng mấy năm rồi đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]