Một buổi sáng đẹp giấc, Nhâm Phó Hạ thức dậy trong căn phòng quen thuộc. Cô hẳn đã quen với căn phòng rộng lớn này, ở lâu hình như cô càng quên mất bản thân mình đã đến từ đâu, và không còn quan tâm tới lý do mình ở đây nữa. Như thể cô bây giờ đã chấp nhận ở nơi này, ở Chung gia... cô không còn thấy áp lực nữa.
Chỉ tiếc là... căn nhà rộng lớn như vậy nhưng Nhâm Phó Hạ ngoài ở căn phòng ngủ của mình ra rồi xuống dưới phòng khách thì cô chẳng còn đi đâu nữa.
Một phần là do cô không có tính tò mò cao và một phần cũng do không có thời gian. Hôm nay ngày nghỉ cuối tuần chủ nhật, cô đã thức từ năm rưỡi nhưng vẫn chỉ nằm giường lướt mạng xã hội. Khoảng vài tiếng trôi qua thân thể lười nằm giường cô cũng ngồi dậy trải lại bản thân cho gọn gàng rồi xuống dưới.
Trên vai là con mèo nhỏ bám dính, ngày thường nó cứ vậy.
Tới cầu thang mới nhớ, Chung Ngụy đâu nhỉ? Ngày thường anh ấy sẽ hay kêu cô dậy, nhưng cô cũng bỗng nhận ra là ngày chủ nhật cô không đi làm vì thế anh cũng sẽ không kêu cô.
"Bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?"
Nhâm Phó Hạ vừa ngáp xuống dưới, nước mắt cũng gần chảy ra. Cô nhìn xuống căn nhà bỗng chốc ngẩn mình ra đó, sao lại có nhiều người rồi vây?
Đó là Chung Ngụy và Chung lão gia, phu nhân, còn có một bà già nữa, đang ngồi ở bàn ăn. Cô đột nhiên cảm thấy hoang mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2645003/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.