Chương trước
Chương sau
“Anh hàm hồ lắm sao?”

“Ừm, nhưng nếu có mưa rơi trên sa mạc mỗi ngày thật thì cây cối cũng sớm ngày tái sinh. Sự sống của thực vật... là mãnh liệt.” Cô sụt sịt nói.

Thấy mình hình như làm lỡ việc khóc của cô, Chung Ngụy cười nhẹ chiều chuộng nói: “Khóc hết nước mắt đi, không thì tí vào trong nhà em lại rơi nước mắt bây giờ.”

Nghe xong Nhâm Phó Hạ lại mếu máo oà khóc lên, cô rụi mặt vào thẳng bờ ngực của anh, hết sụt sịt lại khóc lớn. Cảm giác càng ngày càng khóc to hơn là sao? Trước người đàn ông này.

Mười mấy phút trôi qua...

Nhâm Phó Hạ tự động cởi trói cho Chung Ngụy, cô lùi lại sau tự lau đi nước mắt.

Viền mắt đỏ hoe sau khi khóc xong, Chung Ngụy thương thật đưa tay ra gạt đi nước mắt còn sót lại của Phó Hạ. Cô thế mà lại không phản kháng, chịu ngoan ngoãn đứng yên cho anh tác động lên mặt.

“Khóc đến xấu xí rồi anh không thích em nữa sao?”

Chung Ngụy nghe xong đứng lặng hai giây, sau đó là mỉm cười trả lời: “Có xấu xí anh vẫn thích em, Hạ Hạ...”

Hai người lặng nhìn một lúc lâu rồi Phó Hạ cũng rời mắt trước, đơn giản là cô đã biết ngượng ngùng trước người đàn ông này.

Tâm trạng cũng có chút thoải mái rồi. Phó Hạ nhìn nhìn sang Chung Ngụy vài cái rồi quay người lại đi ra khỏi đây. Vừa ra khỏi bức tường cô đã thấy Nhâm Tư Tư từ nhà xe bước ra, vẻ mặt rất lãnh đạm, nhưng giây sau khi nhìn thấy Phó Hạ lại lộ ra nụ cười chế giễu.

“Đứa bất hiếu như mày mà cũng dám về nhà rồi sao? Thế nào, ở Chung gia người ta đối đãi với mày không tốt...”

Chưa hết lời, Nhâm Tư Tư thấy đằng sau Phó Hạ xuất hiện Chung Ngụy, thân thể cô ta đờ cứng ngay tức khắc, vẻ mặt không bằng lòng nhưng cũng không dám nói tiếp.

Phó Hạ sau khi nghe những lời kia thốt ra cô chỉ im lặng, không dám làm gì. Bởi vì cô bất hiếu thật không thì cô cũng không rõ.

“Chung gia đối đãi với Chung thiếu phu nhân rất tốt, không cần một người ngoài cung chữ, phí lòng.”

Nghe những lời thổi từ miệng Chung Ngụy ra Nhâm Tư Tư chỉ biết im lặng nghiến răng.

"Nó lại có người che chở cho?"

Phó Hạ rời mắt, cô thẳng tiến đi vào trong nhà. Nhìn thấy bố mẹ thẫn thờ như vậy cô biết hai người cũng đã rất sốc, chị ấy là được bố mẹ cưng nựng như trứng, vì thế cái chết của chị gái cô biết ai đau lòng nhiều hơn.

“Bố mẹ, khi nào chị ấy về?” Cô cố nén đau thương hỏi.

Vẻ mặt của bố rất phức tạp mà trả lời: “Con bé nhắm mắt vào hai ngày trước, hôm qua người ta mới gọi điện báo. Cô con bây giờ chắc đang cùng nó về.”

Chuyến bay phải một ngày nửa đêm mới về tới nước Việt được. Mà hôm qua Nhâm Bận mới tức tốc mua vé, 12 giờ mới lên máy bay. Chắc bây giờ vẫn đang trên đường về.

Nhâm Đạt lúc này tự lẩm bẩm: “Tại ta ham mê tiền, không nghe máy để tối về mới biết chuyện... Ngọc Ngọc của bố.”

Nhâm Tư Tư đằng sau thấy dáng vẻ bố đau buồn cô ta liền chạy tới khóc theo. Nhìn thấy tay bố xoa lên đầu cô ta Nhâm Phó Hạ như bị một nhát dao găm vào tim, cảm giác đó của cái xoa đầu từ bố... cô cầu cả đời liệu có được không?

Liệu... nếu bây giờ cô khóc lên rồi chạy tới ngồi dưới sàn như Nhâm Tư Tư bố có xoa đầu cô không nhỉ? Nhâm Phó Hạ rất khao khát, nhìn một hồi lâu thế nhưng... cô vẫn không làm được. Bao nhiêu năm nay sống ngoài bây giờ muốn được gần gũi, quá là khó khăn.

Tiếng điện thoại reo lên cô liền xoay người lại rời khỏi căn nhà.

Chung Ngụy nhìn theo mà thấy hơi đau lòng một chút, nhưng rồi cũng đi theo Phó Hạ.

“Ai đó ạ?”

“Dạ, chị là Nhâm Phó Hạ đúng không?”

“Vâng, là tôi.”

“Một người chị sống ở nước ngoài tên Nhâm Bích Ngọc của chị Hạ đây đã giao một đơn hàng qua chuyến bay hàng không tới, mong chị Hạ bây giờ ra trường trung học Phác Lê Phong Hoa nhận ạ.”

“Vâng, chờ tôi vài phút.”

Phó Hạ biết, ngôi trường đó cách đây không xa. Đi tầm mười mấy phút là đến, cô ngoảnh mặt lại nhìn Chung Ngụy.

“Anh có thể cho em mượn xe tới trường Phác Lê Phong Hoa được không?”

“Anh đưa em đi.”

Nhâm Phó Hạ gật đầu đồng ý.

Chiếc xe liền rời khỏi khu vực đi vào đường lớn, đi bằng xe ô tô cũng chỉ mất bốn năm phút.

Phó Hạ vừa mở cửa nhìn sang đã thấy người giao hàng, cô liền sải bước đi tới.

“Tôi nhận hàng đây.”

“À vâng, đây ạ.”

Hộp hàng không lớn cũng không quá nhỏ, là gửi cho một người họ Uông tên Diêu, nhan sắc tượng khắc, tính lạnh.

...

Sáng ngày hôm sau cả nhà họ Nhâm năm giờ đã có mặt tại sân bay, đợi hơn một tiếng chuyến bay mang tên DL đã hạ cánh, người cũng rời khỏi máy bay rất nhiều.

Sau cùng cả nhà Phó Hạ cũng thấy Nhâm Bận, cùng với đó là chiếc giường đẩy, bên trên phủ một lớp khăn trắng. Vừa nhìn thấy Nhâm phu nhân lại bị chạch lòng, chết lặng. Sau vài giây bà ấy lại khóc nức nở.

“Con gái...”

Nhâm Phó Hạ hoang mang, cô theo từng bước của bố tiến lên. Còn mẹ được Nhâm Tư Tư đỡ đứng đó.

Nhìn gương mặt bố rất điềm nhiên Nhâm Phó Hạ cũng tưởng là mình đang rất điềm rồi, thế nhưng giây sau cô lại thấy nước mắt mình rơi xuống, sống mũi cũng cảm thấy chua xót. Phó Hạ liền lau đi.

“Anh, con bé đây.” Nhâm Bận đau lòng dừng lại.

Nhâm Đạt cứng tay đưa ra, mở lớp vải ra nhanh chóng úp lại.

“Chúng ta về thôi.”

Chiếc giường được đẩy đi.

Bên ngoài trời cũng rạng sáng, vừa ra khỏi cửa cả nhà họ Nhâm đã nhận được rất nhiều ánh mắt thương cảm.

Toàn bộ người đứng quanh đây một là fan của Nhâm Bích Ngọc, hai là những người biết tin qua các kênh tin tức mà tới.

Chị ấy vốn có tài trong lĩnh vực âm nhạc, nhất là đôi tai cảm nhận. Trên một ứng dụng thường thuộc đạt top 1 nhiều người sử dụng nhất, chị ấy có kênh âm nhạc và đạt hơn mười nghìn người theo dõi, sẽ có rất nhiều người tiếc nuôi cho một cô gái tài năng như chị ấy.

Bao nhiêu đôi mắt thương cảm, bao nhiêu lời cầu nguyệt trên internet mong đây chỉ là tin giả, thế nhưng vẫn không mang được mạng người chết từ cõi âm về trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.