“Anh hàm hồ lắm sao?”
“Ừm, nhưng nếu có mưa rơi trên sa mạc mỗi ngày thật thì cây cối cũng sớm ngày tái sinh. Sự sống của thực vật... là mãnh liệt.” Cô sụt sịt nói.
Thấy mình hình như làm lỡ việc khóc của cô, Chung Ngụy cười nhẹ chiều chuộng nói: “Khóc hết nước mắt đi, không thì tí vào trong nhà em lại rơi nước mắt bây giờ.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ lại mếu máo oà khóc lên, cô rụi mặt vào thẳng bờ ngực của anh, hết sụt sịt lại khóc lớn. Cảm giác càng ngày càng khóc to hơn là sao? Trước người đàn ông này.
Mười mấy phút trôi qua...
Nhâm Phó Hạ tự động cởi trói cho Chung Ngụy, cô lùi lại sau tự lau đi nước mắt.
Viền mắt đỏ hoe sau khi khóc xong, Chung Ngụy thương thật đưa tay ra gạt đi nước mắt còn sót lại của Phó Hạ. Cô thế mà lại không phản kháng, chịu ngoan ngoãn đứng yên cho anh tác động lên mặt.
“Khóc đến xấu xí rồi anh không thích em nữa sao?”
Chung Ngụy nghe xong đứng lặng hai giây, sau đó là mỉm cười trả lời: “Có xấu xí anh vẫn thích em, Hạ Hạ...”
Hai người lặng nhìn một lúc lâu rồi Phó Hạ cũng rời mắt trước, đơn giản là cô đã biết ngượng ngùng trước người đàn ông này.
Tâm trạng cũng có chút thoải mái rồi. Phó Hạ nhìn nhìn sang Chung Ngụy vài cái rồi quay người lại đi ra khỏi đây. Vừa ra khỏi bức tường cô đã thấy Nhâm Tư Tư từ nhà xe bước ra, vẻ mặt rất lãnh đạm, nhưng giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644992/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.