Tối nay gió nổi rất lạnh, từ biệt hai người kia Nhâm Phó Hạ tới cửa hàng tiện lợi. Cô cần phải mua đồ, thức ăn cho mèo cưng của cô.
Không ngờ đêm rồi lại gặp được người thân ở bên ngoài cửa hàng, có nên chào hỏi chút không?
“Phó Hạ đấy à! Mua nhiều đồ như vậy chắc là Chung gia yêu quý em lắm!”
Nhâm Phó Hạ lại gần hơn, đơn giản đó là con đường để đi.
Nhâm Tư Tư thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Phó Hạ thì cô ta càng tức, nó y như một khúc uẩn chướng mắt Nhâm Tư Tư.
“Có chuyện gì à?”
Nhâm Tư Tư cắn chặt răng một cái, bày biện dáng vẻ không vui nhưng có chút vô tội.
“Gia đình dạo này khó khăn quá, em đã là dâu nhà giàu rồi! Được yêu thương... có thể cho chị chút tiền để xây dựng công ty được không?”
Phó Hạ im lặng, sống ở Chung gia ngoài ăn của nhà đó Nhâm Phó Hạ dường như không hề tiêu sài gì hết.
Cuộc sống của cô cũng chẳng khá giả là bao, sao có tiền cho họ được chứ?
“Này, đừng nói! Với một người nhà như chị em không giúp đỡ đấy, công ty làm ăn ngày càng tụt xuống nên bố mẹ rất đau đầu! Em là người mà bố mẹ gửi tới Chung gia, giờ ăn sung mặc sướng định chạy đi phất lờ gia đình chúng ta sao? Em vong ơn bội nghĩa thế cơ à?”
Nhâm Phó Hạ cảm thấy thật khóc xử, gia đình mình gặp khó khăn không phải cô không muốn giúp. Chỉ là... cô thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644967/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.