“Chào giám đốc ạ.”
“Anh Lưu, chào anh.”
"Sao nhìn giám đốc mình lại thấy nặng nề thế nhỉ! Có lẽ mình nên ra khu phòng đồ để làm việc thì hơn."
Nghĩ rồi Phó Hạ liền cúi đầu một cái.
“Khoan rời đi.”
“Hả... có chuyện gì sao giám đốc?”
Giám đốc Lưu ôn tồn nhưng lại có chút lúng túng đưa ra một túi đồ không rõ vật bên trong là gì, Nhâm Phó Hạ không kịp chần chừ đã bị túi đồ nhét vào tay. Cô khó hiểu nhìn giám đốc.
“Hộ tôi chuyển đồ này tới cho cô của cháu. Hàn Viễn Lưu gửi Nhâm Bận, nhờ cháu đấy.”
Dứt lời giám đốc liền quay người rời khỏi, trước ánh mắt chưa thấu hiểu sự tình, Nhâm Phó Hạ hoang mang nhìn túi đồ trên tay.
Giám đốc quen cô sao?
“Ài, sao ông già đó không thèm để ý tới anh thế nhỉ.”
Nhâm Phó Hạ giật mình bởi tiếng nói của Lục Hoàng Thiệu, cô nhanh chóng rời đi trước khi anh ta kịp nói thêm gì.
...
Soạt...
“Chậc... mắt dính trên tường hay gì vậy hả cái cô làm việc này?”
“Đi đường mà không nhìn tốt nhất cô nên tới bệnh viện khám, để lâu ngày bị tật bị mù thì sẽ ảnh hưởng lớn tới người khác đấy, nhất là cô...”
Đụng nhau có tí mà người phụ nữ này đã la toáng cả lên, rốt cuộc cô ta sao lại có thể là tân hoa hậu chứ?
Nhâm Phó Hạ cúi xuống nhặt lấy tấm ảnh bị văng ra khỏi túi, nhìn vào trong. Cô thấy cô Nhâm Bận và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644933/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.