“Chỉ bị trật khớp thôi, không có gì đáng lo cả.”
“Trật cả khớp luôn sao?”
Nhâm Phó Hạ nhỏ tiếng nói.
“Ừ, em ngồi thẳng đi. Để cơ thể thẳng tắp xương sẽ tự động gắn lại như cũ.”
Nhâm Phó Hạ nghe lời, nhưng cô vẫn thấy rất sai.
Ngay khi ngồi thẳng, cánh tay của cô đột ngột bị tóm lấy. Và một tiếng "rắc" nghe rất giòn vang lên, kèm theo đó là tiếng la của Phó Hạ.
Lục Hoàng Thiệu bên cạnh thấy mà nhăn mày đau giùm cô.
“Được rồi, xương tự động gắn lại rồi đó. Chịu đau vài ngày là khỏi thôi.”
Thôi Lục vui vẻ nói.
Người cười, người khóc, người thấy thấm giùm.
Nhâm Phó Hạ đau thấy ứa nước mắt, cô nghĩ mình sẽ nhịn cơn đau này. Vì thế răng liên tục cắn vào môi.
Lục Hoàng Thiệu nhìn Thôi Lục chất vấn.
“Này, sao cậu lại khiến em ấy đau như vậy hả!”
“Gì chứ! Chữa trị xương trật khớp thì phải đau rồi, thằng loè loẹt này.”
“Nhưng mày tự dưng không nói không báo bẻ tay người tay, biết đau như thế nào không hả. Em ấy còn là con gái, mỏng manh yếu đuối nữa.”
“Mày không biết báo cho bệnh nhân biết bệnh nhân sẽ hoảng à, thà làm nhanh không phải tốt hơn à!” Thôi Lục vẫn hơi cười nói.
Nhưng Lục Hoàng Thiệu đã căng.
“Tốt cái đầu nhà mày, em ấy đau chưa kìa. Tất cả là tại mày cả đấy, cái thằng ngu đần, ngứa đòn.”
“Chậc, này... tao là bác sĩ hay mày là bác sĩ thế hả. Lựa lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644920/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.