"Dù đã có em ấy, nhưng vẫn có cảm giác xa xôi quá. Vấn đề là nằm ở mình sao? Em ấy có cảm thấy gì không?"
Một vùng khoảng không cách xa mặt đất hơn nghìn mét, cách xa thành phố, cách xa khu đất liền.
Cạnh chiếc trực thăng mà Chung Ngụy ngồi còn có vài chiếc theo sau.
Âm thanh có hơi vang dội, ồn ào.
Đi đêm nguy hiểm, tuy nhiên là nhiệm vụ cấp bách. Không nhanh lại mất lòng dân.
Có một khu đất liền nằm giữa biển Đông, nơi đó y như là quần đảo hoang đất liền. Nhưng từ lâu đã có người dân nước Việt sống ở đó.
Một khu vực cách xa với các siêu đô thị, tuy nhiên nơi đó lại là một vùng đất rất màu mỡ.
Đất hiếm, là một trong những thành phần có lớn nhất ở khoang đảo đó. Hơn 10% sản lượng vật phẩm được tạo thành tiêu thụ cho dân Việt dùng đều có liên quan tới các loại đất hiếm mà khoang đảo đó cung cấp.
Cách đây mấy năm trước người ta có khai thác khảo sát số lượng đất hiếm ở khoang đảo, cho thấy: Đất hiếm nơi đó có thể hồi phục lại, một nguồn tin hết sức vui mừng.
Đất hiếm nơi đó cứ như thể là vô hạn, thành ra bao nhiêu năm nay đã cung cấp cho người dân đất liền không ít để sản xuất sản phẩm phục vụ đời sống cho toàn dân.
Cũng vì nguồn tài nguyên có một không hai, sẽ không bao giờ cạn kiện này đã khiến cho những nước ngoại quốc thèm thuồng qua hàng chục năm nay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-ngai-cho-em-mot-tinh-yeu/2644918/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.