Chương trước
Chương sau
Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung trở lại Tắc Bá Thản rất bình thường, đi phủ tổng thống trước, đây là ý tứ của hoàng đế bệ hạ.
Khoảng thời gian này hai người lưu lạc ở Bối Đế Tư tinh, hoàng đế bệ hạ sâu sắc tỉnh táo lại, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì kết quả này cũng không làm cho người ta vui vẻ.
Lý do muốn gặp Cố Tử Khung của hắn rất đơn giản, hắn chính là muốn biết, chuyện thoái vị này, Cố Tử Khung tham gia nhiều hay ít.
Thủ vệ ở phủ tổng thống trước sau như một sâm nghiêm, tiểu đội trưởng thấy Diệp Hoài Tây thì sửng sốt, tiếp theo mừng rỡ như điên, kiềm chế không được lời nói, gấp giọng nói: “Diệp thiếu tướng, ngài đã trở lại!”
Cảm xúc người quá mức kích động, thanh âm còn có hơi hơi phá âm.
Diệp Hoài Tây hơi hơi liếc mắt, hướng tiểu đội trưởng nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu, theo Cố Tử Khung tiếp tục bước đi.
Khi hắn nhìn lại, tiểu đội trưởng lúc này mới phát hiện đi phía trước hắn còn có một người, tiểu đội trưởng tập trung nhìn, lập tức cung kính nói: “Nhị hoàng tử.”
Cố Tử Khung giơ tay, hỏi: “Hoàng đế bệ hạ đâu?”
“Sau hoa viên, nghe nói ngài đã trở lại, rất là cao hứng.” tiểu đội trưởng trả lời.
Cố Tử Khung ý tứ hàm xúc không rõ câu môi dưới, hoàng đế bệ hạ đối hắn cảm xúc gì cũng có, chính là không có khả năng cao hứng.
Dù sao hắn cũng là không quan tâm đến đứa con này hai mươi năm, sau lại cầm đi ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về Cố Thiên Lung, còn sớm bảo hắn đang thời kì tráng niên mà thoái vị, đối với ai cũng không thể cao hứng nổi.
Nhưng Cố Tử Khung không hiểu chính là muốn nhìn một chút hoàng đế bệ hạ khó chịu như thế nào, lại càng muốn giả bộ cao hứng.
“Cùng nhau đi không?” Cố Tử Khung hỏi.
Diệp Hoài Tây nhấc lên mí mắt liếc nhìn Cố Tử Khung một cái, cước bộ vừa chuyển liền đi đến phòng nghỉ của phủ tổng thống: “Không.”
Bình tĩnh đạm mạc, cho Cố Tử Khung cơ hội một mình giải quyết gút mắc cùng hoàng đế bệ hạ.
Người này luôn thực săn sóc chủ động cho hắn không gian, cũng không biết hắn là không cần hay là rất lý trí, Cố Tử Khung phiền muộn chớp mắt một cái, nghĩ trong giây lát, nếu Diệp Hoài Tây là người dính người, vậy cũng không phải là hắn.
Cố Tử Khung nâng cầm hướng phương hướng Diệp Hoài Tây rời đi: “Chiêu đãi thật tốt.”
Tiểu đội trưởng liên tục gật đầu, đây là đương nhiên, ngồi bên trong chính là thần tượng của hắn, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
Cố Tử Khung nhìn phòng nghỉ thật lâu, xoay người đi đến hoa viên.
Nơi này không phải lần đầu tiên hắn tới, nhưng mà mỗi lần đến tâm tình đều không giống nhau.
Giống như lần đó, hắn ôm tâm tình khát cầu hoàng đế bệ hạ cho phép hắn cùng Diệp Hoài Tây kết hôn.
Lúc này đây, hắn ôm tâm tình đã phủ bụi hai mươi năm tới.
Phong cảnh sau hoa viên rất không sai, từng tảng hoa lớn đều là những loại hoàng đế bệ hạ thích, lúc này hắn đang cầm kéo đứng trước một chậu hoa trà, xoay người cắt cắt tu bổ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không thoải mái, nhìn ra được trong lòng cất giấu chuyện.
Cố Tử Khung liếc mắt một cái, hạ mắt không tiếng động cười, cũng chưa nói gì, đi vào vườn hoa, cung kính như thường nói: “Ra mắt hoàng đế bệ hạ.”
Hoàng đế bệ hạ bị thanh âm của hắn khiến dừng tay, bóp hoa trà ở đầu ngón tay cũng không cần kéo làm điều thừa, trực tiếp chặt đứt. Hoàng đế bệ hạ vững vàng, vẫn không lên tiếng đem chồi ném vào trong lá cây, xoay người nhìn về phía Cố Tử Khung, hướng hộ vệ đi theo hắn phất phất tay, hộ vệ cúi đầu lui ra ngoài, cách thật xa.
Toàn bộ quá trình Cố Tử Khung đều mang tươi cười nhìn động tác của hoàng đế bệ hạ, thái độ cực kỳ tốt.
Hoàng đế bệ hạ thấy hắn không chút hoang mang, do dự trong lòng giống như bị sương mù bao phủ, về chuyện bức bách hắn thoái vị, Cố Tử Khung rốt cuộc là biết hay là không biết?
Hắn nhíu mày, mím môi, nếp nhăn hai bên môi chợt hiện ra, làm cho hắn thoạt nhìn phá lệ nghiêm túc không thể xâm phạm.
“Tử Khung, án kiện thuốc ức chế làm được quả không sai.” Hoàng đế bệ hạ từ từ nói, trước lấy an tử ra nói, còn nói, “Hành động của con cùng Diệp Hoài Tây ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ đã được báo cáo, cha cũng đã nhìn thấy. Các con hợp tác làm cho cha thực kinh hỉ, nhất là con, biểu hiện không tầm thường.”
“Không cần lẩn quẩn nhiều vòng như vậy.” Cố Tử Khung đi đến bên bàn ngồi xuống, rót cho chính mình một chén nước, “Người muốn hỏi cái gì liền hỏi, không cần phải lòng vòng mất thời gian, lại nói, người cũng không muốn tán gẫu cùng con, không phải sao?”
Bị phản bác đến khó thở hoàng đế bệ hạ tức giận bỏ kéo, hai tay bóp thắt lưng, sắc mặt nặng nề nhìn Cố Tử Khung: “Nghị viện đã sớm tính toán cho con làm người thừa kế?”
Cố Tử Khung nhếch mi: “Con không biết.”
Sắc mặt hoàng đế bệ hạ dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn bình tĩnh: “Con cùng viện trưởng pháp khoa viện biết nhau?”
Viện trưởng pháp khoa viện chính là người đã nhân cơ hội làm cho hoàng đế bệ hạ ký thư thoái vị, cũng là lão sư nhiều năm của hoàng đế bệ hạ, vị viện trưởng này trên thực tế là có giao tình với bà Cách Lâm, nếu năm đó hoàng đế bệ hạ không chặn ngang một cước, mụ mụ của Cố Tử Khung hẳn là đứa con của viện trưởng.
Đây cũng đều là giao tình đồng lứa với bà Cách Lâm.
Cố Tử Khung đến Tắc Bá Thản mai danh ẩn tích lâu như vậy, thực chưa thấy qua vị viện trưởng này.
“Không biết.”
“Không biết hắn lại giúp con nói chuyện?” hoàng đế bệ hạ nghiễm nhiên không tin, vẻ mặt hoài nghi, “Vậy con biết chuyện cha thoái vị con là người được thừa kế hay không?”
Cố Tử Khung câu môi cười: “Việc này, thật ra con biết.”
Hoàng đế bệ hạ nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào hắn chất vấn một trận: “Nói, chuyện này có phải con đã sớm có dự mưu hay không? Chờ Cố Thiên Lung cùng nhà Tạp Nạp Nhĩ động thủ, con sẽ ở phía sau ngư ông đắc lợi, trực tiếp chiếm được hảo cảm của nghị viện, tóm được ngôi vị hoàng đế?”
So với hoàng đế bệ hạ không khống chế được, Cố Tử Khung bình tĩnh hơn, hắn chống cằm lười biếng nói: “Không phải, tất cả đều là ngoài ý muốn. Tử rất sớm trước đây, con quả thật nghĩ tới ngôi vị hoàng đế, để cho người cùng Cố Thiên Lung nhìn thấy nhau là ghét, tra tấn lẫn nhau. Sau đó, con có mục đích theo đuổi tốt hơn, nên ngôi vị hoàng đế mà người coi như trân bảo, ở trong mắt của con là không đáng nhắc tới.”
“Ý của con là không muốn làm hoàng đế?” hoàng đế bệ hạ nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, thấy hắn cười cười không nói lời nào, cơn tức trong lòng liền ứa ra, “Con rốt cuộc là đang đùa giỡn cái gì?”
“Con đang đùa giỡn cái gì sao?” Cố Tử Khung cười cười.
Tươi cười này tự dưng lộ ra vài phần quen thuộc, hoàng đế bệ hạ nhìn thấy trong lòng liền cảm thấy không dễ chịu.
Kỳ thật về phần tướng mạo mà nói, Cố Tử Khung so với Cố Thiên Lung càng giống hắn, nhưng vẻ ngoài thì giống hắn, nhưng khi cười rộ lên lại có vài phần giống dung mạo của cố hoàng hậu, cái này làm cho người ta không khỏi sởn tóc gáy.
“Hoàng đế bệ hạ, con xin thay bà Cách Lâm ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ hỏi một tiếng, chuyện quá khứ hai mươi năm trước, người có từng áy náy không? Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, người có từng gặp ác mộng mà bừng tỉnh, sợ hãi qua hay không?” tiếng nói Cố Tử Khung trầm thấp hỏi, rõ ràng là một giọng nói trầm thấp, nên dễ nghe mê hoặc lòng người, nhưng dừng ở trong lỗ tai hoàng đế bệ hạ, lại sinh ra một loại sợ hãi vô biên.
“Con….” Hoàng đế bệ hạ phun ra một chữ, tay nắm kéo đột nhiên dùng sức, nghiêm mặt nói: “Cha không biết con đang nói cái gì?”
“Thật không biết?” Cố Tử Khung híp mắt cười nhìn vẻ mặt càng ngày càng cứng ngắc của hoàng đế bệ hạ, “Con giúp người nhớ lại?”
“Không!” hoàng đế bệ hạ theo bản năng cự tuyệt, thấy Cố Tử Khung thản nhiên cười cười, tâm nhất thời giống như bị kim châm, “Con không hiểu.”
“Đúng, con không hiểu.” Cố Tử Khung biết nghe là phải trả lời, “Con không hiểu quân đoàn Phương Loan quan trọng như vậy, quan trọng đến mức người có thể xuống tay với thê tử đang mang thai sắp sửa lâm bồn. Con cũng không hiểu người có thể nhẫn tâm mang con đến nơi hẻo lánh không hỏi đến suốt hai mươi năm, một khi cảm thấy con có chỗ dùng, liền muốn đem con về. Như thế nào? Con là một quân cờ trong tay người, hay là từ nhỏ đã là hòn đá kê chân cho hắn?”
Hoàng đế bệ hạ bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng đã tại vì nhiều năm hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu ở trước mặt người khác: “Con cảm thấy không công bằng?”
“Con không có cảm thấy không công bằng, luận sự, cảm thấy chuyện này người đã làm sai.” Cố Tử Khung nói, “Từ khi con biết ghi nhớ, sau khi nếm qua tư vị hy vọng rồi đến thất vọng, con sẽ không lại cầu công bằng. Dù sao thứ này chỉ có những đứa trẻ được ăn no mặc ấm, có ba có mẹ rảnh rối mới nghĩ muốn mà thôi. Con, con mỗi ngày nghĩ chính là làm sao có thể sống sót ở trấn nhỏ.”
Mí mắt hoàng đế bệ hạ hung hăng nhảy một cái, việc này hắn không biết chút nào.
Đúng vậy, hắn làm sao sẽ biết?
Hai mươi năm qua, hắn mỗi ngày cẩn trọng vì nước vì dân công tác, nếu không chính là vất vả vì chuyện của Cố Thiên Lung, vì Cố Thiên Lung lót đường sau này làm hoàng đế, cho dù hắn không thích hoàng hậu đương nhiệm, nhưng hoàng hậu sinh cho hắn đứa con này rất được lòng hắn, được lòng hắn chỉ cần: biết nghe lời.
Trước kia Cố Thiên Lung quả thật rất nghe lời, hắn nói đông Cố Thiên Lung tuyệt đối sẽ không đi hướng khác.
Làm cho hắn tức giận chính là Cố Thiên Lung không nói một tiếng, tự mình chủ trương chạy tới cùng Bá Ni tranh giành làm bầu bạn của Diệp Hoài Tây.
Diệp Hoài Tây ở trong lòng hắn chính là một cây đinh muốn nhổ, nhưng nhất định không nhổ ra được.
Người này thật sự quá mức vĩ đại, vĩ đại đến mức trở thành nam thần toàn dân.
Người tài để cho mình sử dụng tự nhiên là tốt, mấu chốt Diệp Hoài Tây rất có chủ kiến.
Ở phương diện điều binh đánh giặc, hoàng đế bệ hạ tự nhận không bằng Diệp chiến thần thần kinh bách chiến.
Nhưng ở phương diện hôn nhân?
Thời điểm Diệp Hoài Tây hai mươi bốn tuổi, hắn liền bóng gió hỏi qua, thăm dò đôi tượng ngoài Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ, còn có Cố Thiên Lung.
Đã cách vài năm, hắn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ấy Diệp Hoài Tây trả lời.
Đó là bộ dạng miễn cưỡng không ngại phiền phức, lại bị bức đến không thể không trả lời.
Thật giống như hắn lấy hai đối tượng này là vũ nhục bản thân.
Từ khi đó bắt đầu, thái độ của hoàng đế bệ hạ đối với Diệp Hoài Tây liền trở nên bí hiểm, cơ hồ không ai có thể mò chuẩn, có đôi khi ngay cả chính hoàng đế bệ hạ cũng không thể sờ chính xác.
Thời gian trôi đi cực nhanh, biến cố liền xảy ra trong phút chốc.
Biến chuyển hiện tại Cố Thiên Lung không nghe lời, hắn muốn cho Cố Tử Khung nhớ rõ, đầu nhất thời không tỉnh táo để cho Diệp Hoài Tây hộ tống Cố Tử Khung trở về.
Lúc ấy Diệp Hoài Tây đưa tin nói, Cố Tử Khung đã mất tích ở Vân Tiêu tinh. Nhưng hiện tại hoàng đế bệ hạ dựa theo mọi chuyện liền nhìn ra chân tướng, không khó phát hiện trong đó khẳng định có bút tích của Diệp Hoài Tây.
Tất cả mọi chuyện giống như cơ duyên xảo hợp lại như sớm đã được sắp xếp, đem hai người khác nhau cột lại cùng một chỗ.
Cũng là hai người này, vì liên bang rút đi một khối u ác tính, xóa bỏ đi miếng thịt thối. Mà miếng thịt thối này chính là do một tay hắn tạo nên.
Dù vậy, hắn vẫn không thoải mái, dựa vào cái gì?!
“Cho nên, con trở về là muốn trả thù cha?” Hắn hỏi.
Ở thời điểm này hắn nói ra những lời này, dáng vẻ Cố Tử Khung đã xảy ra biến hóa rất lớn, như là muốn trào phúng, sau đó lại phát hiện hình như có chuyện như vậy, tiếp theo lại không biết vì sao, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Dáng vẻ bình tĩnh, giọng nói hắn cũng bình tĩnh: “Đúng vậy, con chính là trở về để báo thù. Trả thù người vì tư dục của bản thân mà hại chết nàng, trả thù người vì muốn lót đường cho Cố Thiên Lung, mà đem con đón trở về, người có nghĩ nếu Cố Thiên Lung thật sự làm hoàng đế, con sẽ có cái kết cục gì không?”
“Con có Diệp Hoài Tây giúp đỡ, không có việc gì.” Hoàng đế bệ hạ trả lời.
Cố Tử Khung nghe nở nụ cười: “Vậy người có nghĩ tới hay không nếu con không được Diệp Hoài Tây nhận, còn trở thành hòn đá luyện tập cho Cố Thiên Lung, kết cục cuối cùng là cái gì?”
Hoàng đế bệ hạ hạ mắt: “Dù sao trốn không được một chữ chết.”
May mà Cố Tử Khung đã trải qua những chuyện khắc cốt ghi tâm ở đời trước, khiến cho hắn trầm ổn không giống như những người còn trẻ tuổi, nếu không lúc này hoàng đế bệ hạ đã bị đánh ngã trên mặt đất: “Đúng, cái chết của con ở trong mắt người cũng không khác gì những người khác.”
“Con muốn đoạt vị trí của cha, chỉ có quan hệ huyết thống, không có thân tình thì đối đãi có gì khác với người xa lạ?” hoàng đế bệ hạ châm chọc nói, “Con không phải là khát vọng thân tình đây chứ, đã quên đế vương đều vô tình hay sao.”
Cố Tử Khung cong đuôi lông mày, ánh mắt thâm thúy đảo về phía hắn: “Con chưa từng khát vọng thân tình ở trên người người.”
“Vậy con muốn biểu đạt cái gì?” hoàng đế bệ hạ hỏi.
“Biểu đạt trước khi con tiếp vị, người còn vài ngày để ngồi trên cái ghế hoàng đế.” Thấy vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ không tốt, Cố Tử Khung cười bổ thêm một đao, “Người yên tâm, con sẽ không để cho người cô đơn, hoàng hậu sẽ vĩnh viễn cũng người sánh cùng thiên địa.”
Sắc mặt hoàng đế bệ hạ xanh mét.
Cố Tử Khung đứng dậy, lạnh giọng nói: “Đây là người nên nhận, con chỉ muốn nói, xứng đáng.”
Nói xong liền xoay người bước đi, hoàng đế bệ hạ tức giận không biết làm sao, chỉ có thể phẫn nộ vứt kéo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.