Diệp Hoài Tây nhận lấy thuốc ức chế, không nói một lời liền kéo ống tay áo lên, đâm vào động mạch chủ ở trên cánh tay, chậm rãi đem thuốc ức chế đẩy vào trong cơ thể, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thuốc ức chế dần dần phát huy tác dụng. Hơi thở alpha trên người Diệp Hoài Tây dần dần biến mất, đợi hơn mười phút, cỗ hơi thở kia chỉ còn lại một ít, giống như mùi nước hoa thoang thoảng, triền miên mà lưu luyến, lại không thể hoàn toàn biến mất.
“Hiệu quả của thuốc ức chế mới không bằng trước kia.” Diệp Hoài Tây nói.
“Như thế nào?” La Thụy bị cỗ hơi thở kia khiến cho phải lui từng bước về sau, cho đến khi Diệp Hoài Tây mở miệng, hắn mới dám tiến lên vài bước, dùng sức ngửi ngửi, cảm thấy hương vị không còn nồng đậm như vậy, mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên người Diệp Hoài Tây, hắn rốt cục biết được ý tứ của câu nói kia là gì.
Hiệu quả không bằng trước ý tứ là không thể ngăn chặn hoàn toàn hơi thở alpha không biết tên trên người Diệp thiếu tướng. Khướu giác hắn không nhạy, mà còn chưa có tiếp xúc quá thân cận, đã có thể ngửi được cỗ hương vị kia, càng đừng nói đến khứu giác của nhóm alpha chó săn trong quân đoàn, La Thụy nháy mặt mặt cau mày có, vậy phải làm sao bây giờ?
“Cứ như vậy.” Diệp Hoài Tây bỗng nhiên nói. Nhấc chân đi đến xe huyền phù, lưu lại La Thụy đang sửng sốt, vội vàng đuổi kịp bước chân của hắn.
“Thiếu tướng, như vậy không tốt lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-khong-nghi-ga/617150/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.