Editor: Thơ Thơ
Buổi chiều, lúc Chương Diệc bồi Tô Nhiên đi bệnh viện tái khám, nhận được điện thoại Alan.
Giọng thiếu niên trong trẻo mang theo thoải mái và vui sướng trước nay chưa từng có.
"Diệc, rất nhanh em cũng có thể đi đế quốc nhìn anh."
Chương Diệc liếc nhìn pha lê trong suốt sau phòng kiểm tra, anh quay người, đi tới hành lang yên tĩnh.
"Alan, tôi không hiểu. Cậu cực khổ lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, thậm chí Katherine đều... Cậu như vậy đáng giá không?"
"Không có gì đáng giá hay không." Alan nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chỉ có em muốn làm hay không." Thơ_Thơ_ddlqd
"Katherine hi sinh, em sẽ không quên. Tra Lý sớm muộn sẽ trả giá cái anh ta nên đánh đổi."
Chương Diệc thở dài, việc đã đến nước này, anh chỉ có thể chống đỡ quyết định của Alan.
"Vậy sau đó, cậu định làm như thế nào?"
"Khăn Calitri khắc muốn cho em tiến vào viện tham chính, bất quá em còn phải suy nghĩ một chút. Em cũng không muốn cả ngày cùng với nhóm lão già ngoan cố không thay đổi giao thiệp."
Chương Diệc bật cười: "cậu nha."
"Bất quá có thể xác định chính là, sau đó em có nhiều thời gian giúp anh hơn." Alan ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn khung ảnh góc trên bên phải, ánh mắt dần dần trở nên xa xưa: "Diệc, anh biết khi còn bé người em hâm mộ nhất là ai không?"
"Hả?" Chương Diệc chăm chú lắng nghe.
"đứa nhỏ đó xuất thân gia đình bình thường." Alan nhìn chăm chú khuôn mặt mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-de-quoc/2520697/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.